Sa Trường Lỗ Ái

Chương 22: Chương 22




CHƯƠNG 21

 

 

 

Dịch Viễn Lưu không nghĩ rằng mình có thể tỉnh lại. Mà khi hắn mở mắt ra lại nhìn thấy gương mặt của Sách Lôi, ý niệm đầu tiên trong đầu hắn không phải là hắn đã đến địa ngục hay chưa mà là “Chẳng lẽ tất thảy chỉ đều là mộng, hắn còn đang ở trong quân doanh của Đan Mông sao?”

Chẳng lẽ tất cả những tội danh phản quốc cùng với ly rượu độc kia chỉ là mộng, thành trì bị phá cũng chỉ trong cơn mơ, hắn vẫn bị Sách Lôi nhốt tại trong trướng, trong một đêm bị hạ xuân dược, giữa một đêm bị y *** loạn, nảy sinh ảo tưởng sao?

Nhưng mà người kia gầy đi không ít, râu còn không cạo sạch, gương mặt luôn hăng hái của y trông hơi hốc hác, dường như có thể dùng đến từ tiều tụy mà hình dung.

“Viễn Lưu, ngươi tỉnh ư?” Người nọ nhẹ giọng gọi hắn.

Không phải “Nhị hoàng tử”, như vậy có lẽ trên thực tế thân phận của hắn còn chưa bị vạch trần để sau đó phải chịu thương tổn, Dịch Viễn Lưu nghĩ ngợi, đâu là mộng, đâu là thật, hắn thật sự không thể phân biệt rõ ràng, đầu lại còn kịch liệt đau nhức. Thân thể suy yếu đến nỗi như không còn là chính mình, ngay cả nhấc tay lên cũng khó khăn.

“Ngươi biết ta là ai không, Viễn Lưu?” Nhìn thấy ánh mắt mê võng của hắn, Sách Lôi có chút khẩn trương mở lời.

“Ngươi có nhớ rõ mọi chuyện đã từng xảy ra không?”

Chuyện gì đã xảy ra vậy? Dịch Viễn Lưu nhắm mắt lại, hàng mi cũng nhăn nhăn, hắn đương nhiên nhớ rõ. Đây không phải là mộng, đây là thật, đến lúc này nếu hắn có thể quay trở lại lúc đang bị Sách Lôi bắt giữ trong doanh thì đó hình như lại là một cơn mộng đẹp. Phụ vương băng hà, đại hoàng huynh  muốn đẩy hắn vào chỗ chết, Tuyết thành đã bị địch nhân công phá. Trong quãng thời gian hắn hôn mê, tòa thành trì hắn từng cố thủ rốt cuộc là có bị phá hay không đây? Dịch quốc đã tiêu vong hay chưa đây? Đây quả thật là một cơn ác mộng không thể tỉnh được.

Như là hiểu được nghi vẫn của hắn, Sách Lôi nhìn sâu vào mắt hắn, nói ra một câu: “Tuyết thành của ngươi đang bị ta công hãm…”

Dịch Viễn Lưu vô lực, nhắm mắt lại, để mặc cho nỗi nghẹn ngào cùng thống khổ tự ý trồi lên, nhấn chìm lấy hắn.

Thật lâu sau, hắn mới lẩm bẩm nói: “Chén rượu độc kia là giả.”

“Chỉ là một thủ đoạn để đem ngươi mang khỏi Dịch quốc một cách an toàn thôi. Hoàng đệ của ngươi chạy thoát.” Sách Lôi vừa nhẹ nhàng nói vừa đưa tay vuốt ve mái tóc dài đen như lụa của hắn, “Viễn Lưu, ngươi có biết mấy ngày nay ta rất nhớ ngươi không?”

Dịch Viễn Lưu chú ý đến cánh tay y, động tác hơi hơi có chút cứng đờ, hắn tránh đi vấn đề Sách Lôi vừa nói đến, hỏi lại: “Ngươi bị thương?”

“Khi cứu ngươi ra khỏi thành, một ít tinh binh của Dịch quốc đuổi theo, hình như là do ngươi đã từng huấn luyện thì phải, thân thủ đúng là không tồi.” Sách Lôi nhẹ nhàng trả lời bâng quơ.

Dịch Viễn Lưu biết, thân thủ của bọn họ không phải chỉ dùng hai chữ “không tồi” mà có thể miêu tả được, mấy năm nay Tuyết thành chịu đủ bao nhiêu nỗi khổ của chiến loạn rồi nhưng mà chính trong chiến loạn lại có thể trui rèn ra những chiến binh cường hãn không sợ chết nhất, cho dù là Sách Lôi, đối phó với những người này chỉ sợ cũng không dễ dàng.

Chỉ vì muốn bắt sống hắn sao? Dịch Viễn Lưu nghĩ, giết hắn thì mới giống với tác phong của Sách Lôi chứ, y là người như thế, cường mãnh mà rất có dã tâm. Thậm chí cái từ “tưởng niệm” y vừa mới thốt ra nửa điểm cũng không giống với những lời Sách Lôi hắn từng biết có thể nói ra được.

Nhưng tất cả những điều này hắn đã không còn ý nghĩa gì nữa, hắn hiện tại vẫn nằm trong Tuyết thành, vẫn ở  cạnh người này không thay đổi. Lại một lần nữa, vào thời điểm Dịch quốc cần hắn nhất hắn lại bị nhốt trong ***g ngực của địch nhân.

“Tuyết thành đã bị phá, Dịch quốc chỉ sợ không chống đỡ được bao lâu nữa, đường tiến công đến hoàng thành bây giờ đã giống như đã được trải đầy hoa rồi, chỉ cần chờ đại quân của ngươi đạp bước tiến đến nữa thôi.” Dịch Viễn Lưu nhẹ giọng nói ra sự thật, ngữ khí của hắn giờ đây chỉ còn lại sự tịch liêu thật sâu và vài phần châm chọc.

Sách Lôi nhíu mi lại, y không thích ngữ khí này của Dịch Viễn Lưu, không phải bởi vì ánh mắt từ trước đến nay vẫn quá mức sắc bén, vô cùng kiêu ngạo, bất tuân  của hắn mà bởi vì sự quyết tuyệt trong lời nói. Hắn nói với Sách Lôi, ” Ta có thể chết một lần thì cũng có thể tìm chết một lần nữa.”

“Dịch quốc không cần ngươi. Quốc gia đó đã hủ bại đến tận xương tủy, lúc nó bị ngoại địch nhăm nhe xâm chiếm mà những kẻ đương quyền còn muốn tàn sát chính huynh đệ của mình, không nhất trí một lòng ứng phó ngoại địch. Ta không hiểu, nó đã khiến ngươi thành ra nông nỗi này rồi mà ngươi vẫn trung thành với nó đến thế sao?” Sách Lôi nhẹ giọng nói, y rất ít khi nhẹ nhàng, ôn nhu nói chuyện với người khác như thế.

Nhưng biểu tình của Dịch Viễn Lưu vẫn không có một chút gì muốn nhuyễn xuống, đúng vậy, những lời nói này nếu y dùng với những kẻ yếu hèn bạc nhược thì sẽ có tác dụng nhưng với Dịch Viễn Lưu thì không, người này quả là kẻ cố chấp đến cực điểm, Sách Lôi cười khổ. Đối với quốc gia của hắn, với thần dân của hắn, vô luận là đã xảy ra chuyện gì, sự trung thành của hắn vẫn như thế, tuyệt đối không thể nghi ngờ. Nếu bên cạnh y có một người như hắn, quả thật là một khối trân bảo cầu còn không được, thế mà quốc gia này thật chẳng chút luyến tiếc mà đẩy hắn đến con đường tử vong. Khi tự tay bắt tên khâm sai, nhìn đến nội dung ghi trong hoàng chiếu, y thật cảm thấy dở khóc, dở cười.

“Ta mệt chết đi được, Sách Lôi.” Dịch Viễn Lưu nhẹ giọng nói, trong thanh âm của hắn mang theo sự mệt mỏi nồng đậm.

“Ngươi cần ngủ đi một chút, Viễn Lưu.” Sách Lôi nói, vuốt mái tóc hắn, động tác rất nhẹ, giống như có thể trấn an tâm tình của hắn.

“Ta đúng là cần ngủ một chút.” Dịch Viễn Lưu thì thào nói, nhắm mắt lại.

Nhìn dáng điệu say ngủ của hắn, Sách Lôi lại cảm thấy bất an mãnh liệt, y không biết là vì cái gì, có lẽ là do phản ứng nhu thuận của vị Nhị hoàng tử này làm cho y cảm thấy có chỗ không thích hợp với hắn. Y đánh giá người đang thiếp đi trên giường, hắn gầy đi nhiều quá, lông mi thật dài, hai má lại hơi hõm lại, nhìn hắn như một thứ  gì đó thật tinh xảo, thật yếu ớt, giống như chỉ cần mạnh tay một chút cũng sẽ khiến hắn vỡ tan.

Vô luận là thân thể hay tinh thần, hắn đều đã phải chịu những thương tổn quá lớn, nhưng dù cho như thế, hắn vẫn là Dịch Viễn Lưu. Lúc trước, Đan Mông lưu truyền một câu, “Không trừ  Dịch Viễn Lưu, không thể phá vương thành”. Câu nói này hiện nay lại đột nhiên vang lên trong lòng y.

Nhưng hiện tại hắn đã không thể là mối nguy ngại như thế nữa rồi, Sách Lôi thầm nghĩ, hắn suy yếu đến thế này rồi, còn không có nơi để về, cái gì hắn cũng sẽ không làm được.

Kể từ lúc  y bắt đầu biết Dịch Viễn Lưu đến nay đã có không biết bao nhiêu người nói với y rằng y không thể lưu lại hắn được nhưng y vẫn cố chấp không nghe những lời khuyên can đó, thế nên một lần rồi lại một lần nữa, y cứ bị người này cản trở.

Có lẽ là bởi vì sự kiên định gần như ngu xuẩn của hắn, vì việc hắn bất chấp tất cả, kể cả những gì khuất nhục nhất nên mới có thể khiến ánh mắt y tha thiết dõi theo hắn đến thế, dường như là cố chấp mà lưu luyến, mà vấn vương đến tận hôm nay…

 

 

Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, một thị vệ đã vội vàng gõ cửa phòng y, “Đại soái, Dịch Viễn Lưu đào tẩu!”

Sách Lôi bước nhanh xuống giường, y không ngủ bên cạnh Dịch Viễn Lưu chỉ vì nghĩ nếu người kia lại bị bức bách thêm một chút nữa thì sẽ khiến tâm tình hắn không tốt cho nên y mới để cho hắn ở một mình, thật không tưởng tượng được chuyện này lại xảy ra.

Y khoác lên người tấm áo choàng, mở cửa ra, bộ mặt âm trầm nghiêm nghị của y khiến thị vệ hoảng sợ, vội vàng cúi mặt: “Trong lúc tuần tra, binh lính phát hiện cửa sổ phòng Dịch Viễn Lưu để mở, mà hiện tại tiết trời đang giá rét, mưa lại lớn, bọn họ cảm thấy không thích hợp nên đã vào kiểm tra, vừa vào thì đã thấy giường trống không.”

Dịch Viễn Lưu, Dịch Viễn Lưu! Trong lòng Sách Lôi không ngừng nhẩm đi nhẩm lại cái tên này, y vọt đến phòng của hắn, nơi này lạnh băng, chăn cũng lạnh, có thể thấy là hắn đã đi khá lâu rồi. Y nhớ đến gương mặt của hắn khi tỉnh lại, ánh mắt đó thản nhiên đến kỳ lạ, có lẽ hắn đã chết một lần rồi nên thật sự sẽ không sợ bất cứ một cái gì nữa.

Dịch Viễn Lưu, Tuyết thành đã thất thủ, đại thế đã mất, ngươi còn liều mạng đào tẩu để đi làm gì đây? Hắn cố thủ Tuyết thành mấy năm, là một chiến tướng mưu tính sâu xa, hắn còn lưu lại một lá bài chưa lật lên, đợi đến tận lúc Tuyết thành bị phá mới dùng đến ư?

Nếu là như thế, nếu thật sự nó tồn tại, trái tim băng giá của Sách Lôi cảm thấy bất an, đó nhất định là cách đồng quy vu tận.

Mà Dịch quốc suy yếu, hủ bại này còn cái gì có thể cùng Sách Lôi y đồng quy vu tận? Y nhăn chặt hai hàng lông mày, nếu y là Dịch Viễn Lưu, tử thủ tòa cô thành này, y sẽ sắp đặt việc phòng bị cuối cùng này thế nào đây? Lúc này, y sẽ đi đâu đây?

Y nhìn chằm chằm vào cơn mưa to đang điên cuồng gào thét bên ngoài, trời lại mưa, những giọt mưa rơi xuống biến thiên địa trở thành một mảng mơ hồ, nơi này thường xuyên có mưa, mấy ngày này Sách Lôi đều công thành vào lúc trời mưa, nghe nói đêm nay là đêm kết thúc của mùa mưa, quả thật là giống như y đã từng nhận định, Dịch quốc đã chẳng có thiên thời, hiện tại còn không có địa lợi, quốc gia đó ngay cả sự đoàn kết lẫn nhau cũng không có…

Trong lòng lóe lên một tia sáng, trong nháy mắt Sách Lôi tựa hồ như đang nghĩ đến cái gì đó, mưa, sông Ô Lý Tát Mãn… dòng sông Ô Lý Tát Mãn luôn cuồng bạo, luôn lạnh như băng…

“Đáng chết!!” Y mắng, rồi chạy ra phía cửa, “Suất lĩnh nhân mã, theo ta lên đê.”

Mấy năm nay giằng co với Dịch Viễn Lưu, thứ bọn họ quen thuộc nhất chỉ sợ là con sông luôn luôn rít gào này. Nó ngăn cách lãnh địa của Dịch quốc với Đan Mông,  nó vĩnh viễn lạnh như băng, thâm trầm mà mang theo sự xâm lấn mãnh liệt.

Đê là do Dịch quốc tu bổ, bởi vì sông Ô Lý Tát Mãn vốn là lãnh địa của Dịch quốc, sau này Đan Mông công chiếm đến gần nói mới trở thành ranh giới giữa hai bên. Dịch Viễn Lưu quen thuộc con sông này, có lẽ hắn còn quen thuộc với cả những quan viên thiết kế và tu bổ. Mà với con mắt chiến lược của hắn, làm sao lại không toán kỹ càng để lợi dụng nơi hiểm yếu này chứ?

 

Đi được nửa đường, mưa đã muốn ngừng. Ánh trăng sáng tỏ lộ dần ra từ những vẩn mây đen, chiếu sáng đại địa tĩnh mịch bằng một màu ngân bạch, gió lạnh đến tận xương, đường lầy lội khó đi. Sách Lôi trong lòng hung hăng rủa xả. Y biết mưa tạnh có ý nghĩa gì, chính là cấp thêm cho cái hành vi điên cuồng của Dịch Viễn Lưu một điều kiện vô cùng thuận lợi.

Trời không đợi người, cái gì gọi là thiên thời cũng vĩnh viễn chỉ là do người cầm quân biết lợi dụng, một ngày trước, nó hướng Đan Mông mở rộng cánh cửa, hiện tại nó lại hữu nghị vươn tay ra với Dịch Viễn Lưu.

Sách Lôi đi vào trên đê, xa xa y đã thấy được người kia, hắn cô độc, đứng thẳng một mình trên con đê, nhìn Tuyết thành, tòa thành hắn tử thủ mấy năm nay, trong tay hắn cầm một cây đuốc khiến Sách Lôi kinh tâm động phách.

Ánh lửa chiếu sáng rực một mảnh hắc ám nhỏ nhoi, những lưỡi lửa đỏ sậm chớp động một cách nguy hiểm.

“Dịch Viễn Lưu!” Sách Lôi kêu lên, đã không còn những lời ngon tiếng ngọt nữa, thanh âm của y vừa phẫn nộ vừa vội vàng.

Dịch Viễn Lưu cũng không cảm thấy kinh ngạc, Sách Lôi có thể nhìn thấy gương mặt hắn dưới ánh lửa, tái nhợt mà tinh tế, dáng người gầy quá mức, mái tóc đen ướt sũng phi tán trên vai, hắn mặc một kiện y bào màu trắng rộng quá mức, trông như một u linh không có thực, nhưng cũng là cơn ác mộng đáng sợ nhất.

Hắn bình tĩnh nhìn Sách Lôi đang phẫn nộ cùng với Đan Mông quân cường đại sau lưng y, hắn cũng không ngạc nhiên lắm vì y có thể tìm thấy hắn, Sách Lôi là một người thông minh. Hắn cùng y đấu quá nhiều năm như vậy, cuối cùng là hắn thua hoàn toàn nhưng Dịch Viễn Lưu hắn sẽ không phải là người có thể bị người khác đánh bại mà không thể hoàn thủ, hắn tất nhiên sẽ phải làm cái gì đó.

“Sách Lôi.” Hắn nhẹ nhàng mình cười.

“Đừng làm chuyện ngu ngốc!” Người kia khẩn trương nói, “Ngươi phá đê, trong phạm vi cả ngàn dặm quanh đây đều sẽ bị nước bao phủ, mà đại bộ phận lại là đất đai của Dịch quốc.”

“Ngươi chưa nhìn qua đất đai của Dịch quốc phải không, Sách Lôi, nơi này đã không có người nào có thể an cư lạc nghiệp, đất vườn hoang phế, súc vật chết đói, nơi này chỉ còn lại những mảnh đất hoang và phế tích thôi. Đất đai Đan Mông vẫn còn có người phải không?  Các ngươi vẫn còn tốt lắm nhưng Dịch quốc đã thua không thể dậy nổi nữa rồi.”

“Dịch Viễn Lưu, ngươi một mực cố thủ Dịch quốc nhiều năm như vậy.” Sách Lôi nói, cố gắng muốn hắn bình tĩnh trở lại, “Ta biết, ngươi cũng không muốn thấy nơi này biến thành tử địa, ngươi hy vọng nơi này có thể trở nên phồn hoa, mọi người đều có thể trở về nhà chứ không phải khiến tất cả bọn họ không còn nơi để đi.”

“Mười năm trước, khi gia cố đê, ta đã bảo bọn họ lưu lại một chỗ để đặt thuốc nổ, ta chỉ biết, Đan Mông vẫn như hổ rình mồi, mà Tuyết thành lại là lá chắn cuối cùng, sớm muộn gì ta cũng phải dùng đến chiêu này, đến một ngày ta không thể giữ nổi Tuyết thành nữa chuyện đầu tiên ta sẽ làm là sẽ cho nổ tung chỗ thuốc nổ này.” Ngữ điệu Dịch Viễn Lưu có vẻ xa xưa, giống như đang nói về một cơn mộng. “Mấy ngày nay mưa nhiều đến kỳ lạ, ta nghĩ có lẽ đã đến lúc rồi. Đúng vậy, nơi này sẽ bị biến thành mảnh đất khiến sinh linh đồ thán, sẽ bị nước bao phủ nhưng trong một khoảng thời gian ngắn, quân Đan Mông cũng đừng hòng tiến đến, có lẽ như vậy bọn họ sẽ có thể sống tốt hơn một chút.”

Dịch Viễn Lưu nhìn thẳng vào hai mắt Sách Lôi, “Bọn họ sẽ không phải trở thành những người dân nơm nớp lo sợ mất nước nữa, cũng không bị những kẻ quyền thế coi như súc vật mà xua đuổi, cũng không phải vì thuế má nặng nề để phục vụ chiến tranh mà khiến cuộc sống sa sút.”

“Chờ một chút, chúng ta có thể thương lượng, Dịch Viễn Lưu, ta biết ngươi không hy vọng Đan Mông tiếp tục tiến công, nếu ngươi rời đê, ta có thể hứa sẽ không tấn công vương thành của Dịch quốc.” – Sách Lôi kêu lên, y có thể nhìn thấy ngòi nổ phía sau lưng Dịch Viễn Lưu, tất cả nơi này đều đã được an bài rất tốt, thuốc nổ một chút cũng không bị ướt, y có thể tưởng tượng được uy lực của nó nếu được châm ngòi.

“Không, ta không tin lời ngươi, Sách Lôi, vị thế, lực lượng đã không ngang bằng, có nói gì đi nữa cũng đều là vô dụng, ta không tin cái loại “hứa hẹn” của ngươi.” Dịch Viễn Lưu bình tĩnh nói, “Mấy năm nay ta nghĩ hết mọi biện pháp tử thủ Dịch quốc nhưng ta biết, nó đã bị tàn phá đến mức không chịu nổi, khó có thể đứng dậy được. Ta nghĩ rất lâu, đây là biện pháp duy nhất, có lẽ, có lẽ sau khi ta và Tứ đệ thất thế, đại ca có thể thống trị tốt quốc gia này, khiến Dịch quốc dần dần hưng thịnh. Hắn hận chúng ta nhưng không hận quốc gia này.”

Nhìn biểu tình của Sách Lôi, hắn cắt ngang lời y đang muốn nói ra, “Ta không biết, Sách Lôi, ta không biết hắn có phải là một hoàng đế tốt hay không, nhưng ta mệt mỏi lắm rồi, ta chỉ có thể làm được như vậy thôi.”

Sách Lôi nhìn hắn thật lâu, người này gầy yếu như thế, u buồn như thế, còn thiếu đi đôi mắt sắc bén sáng ngời y vẫn thường gặp trên chiến trường, hắn đã là một linh hồn không còn chịu nổi gánh nặng trên vai nữa rồi. Y đột nhiên không muốn nói đến chuyện đê điều nữa, y có chuyện trọng yếu hơn muốn nói cho hắn.

“Ta biết ngươi không tin nhưng Dịch Viễn Lưu, ta hy vọng có thể bảo vệ ngươi, tuyệt không  muốn thương tổn ngươi…” Y nhẹ giọng nói, thâm tình ngóng nhìn người kia.

Dịch Viễn Lưu nhìn y, “Ta thật hy vọng là có thể tin, Sách Lôi, nhưng ta không thể làm thế. Ta là hoàng tử của Dịch quốc, ta có nhiều chuyện phải làm lắm, mà trong số những việc tuyệt đối không có việc tiếp nhận ngươi.”

Hắn nhìn thấy Sách Lôi chậm rãi đi tới, rời khỏi quân đội của y, đằng sau đã không có ánh lửa cùng binh sĩ xôn xao cản trở, hắn dễ dàng nhận ra y hơn. Hắn nhìn qua người kia, người hắn vô cùng quen thuộc, người hắn từng mơ thấy vô số lần.

“Ta chỉ là…rất yêu ngươi.” Sách Lôi nói.

Dịch Viễn Lưu nhìn thẳng vào y, cây đuốc trong tay hắn vẫn không một chút buông lỏng. “Ta biết.”

“Ngươi không phải từng có một chút….chỉ một chút….”

“Đúng vậy.” Dịch Viễn Lưu nhanh chóng nói.

Sách Lôi theo dõi hắn, giờ khắc này tựa hồ như đống hỏa dược đang chôn dưới kia cũng chẳng chút quan trọng, chỉ có hai ngươi đang chăm chú nhìn nhau trong bóng đêm, tràn ngập thâm tình.

Màn đêm hiu quạnh, thâm trầm, Dịch Viễn Lưu nhìn Sách Lôi một cái cuối cùng, xoay người, châm ngòi nổ.

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.