CHƯƠNG 6
Khi hắn chậm chạp thanh tỉnh, nhìn sắc trời đã là gần đến hoàng hôn, Dịch Viễn Lưu chậm rãi mở to mắt, lần này, hắn rất nhanh chóng nhận rõ được tình cảnh của mình, không giống như lần trước lâm vào trạng thái hy vọng ngắn ngủi. Tay chân hắn vẫn bị trói chặt lại bằng dây thừng, đầu vẫn đau như nứt ra, cả hơi khẽ động tay một chút cũng là thứ hy vọng xa xỉ.
Cơn ác mộng vẫn như cũ, hắn vẫn ở trong đại trướng của Đan Mông nhưng có điểm khác là lần này hắn tỉnh dậy, đối mặt với hắn không phải là tên ác ma Sách Lôi kia mà là một gương mặt thanh tú, một nữ tử đang ngồi yên trên chiếc ghế đẩu sát cạnh bên giường hắn. Nàng ăn vận hết sức giản đơn, tuổi tác nhiều lắm là chừng mười bảy, mười tám, tựa hồ như là một thị nữ.
Bị sự cử động rất nhỏ của hắn làm kinh động, nữ tử kia quay đầu lại rất nhanh, đôi mắt nhanh nhạy sáng lấp lánh: “Công tử… người tỉnh rồi?”
Dịch Viễn Lưu không nói gì, chỉ nhìn nàng, trong lòng hắn hơi rung động, khẩu âm của nữ tử này, là người của Dịch quốc.
Tuy rằng Dịch quốc và Đan Mông ở sát cạnh nhau, ngôn ngữ tương thông nhưng khẩu âm lại có phần hơi khác nhau, khẩu âm Dịch quốc phần lớn thiên về mềm mỏng, nhẹ nhàng, không giống phương ngôn của Đan Đông thiên về sự nóng nảy, hùng mãnh.
“Cô nương là người Dịch quốc?” Hắn hỏi, vừa muốn ngồi dậy một chút nhưng thân thể đau nhức, lại còn bị trói chặt bằng dây thừng nên hắn lực bất tòng tâm.
Nữ tử cuống quít cúi thấp người xuống, đỡ lấy hắn, đôi mắt cũng đỏ lên: “Đúng vậy, quê của tiểu nữ ở Phượng Sóc.”
Phượng Sóc vốn nằm phía bắc của Tuyết thành, từ hai tháng trước đã bị địch quân từ biên cảnh tiến vào chiếm đóng.
Dịch Viễn Lưu trầm mặc một lúc lâu rồi mới mở miệng hỏi tiếp: “Cô nương vì sao lại có mặt ở đây?”
“Lúc chiến tranh vừa mới bắt đầu, cả nhà tiểu nữ đều chạy nạn về phương nam… nhưng không ngờ quân đội của Đan Mông lại nhanh như vậy, cả nhà tiểu nữ đi bộ đến Tuyết thành thì phát hiện Tuyết thành đang bị bao vây, không thể vào thành được.”
“Sau đó thì sao?”
“Làm gì còn sau đó nữa,” nữ tử cười khổ, “Khi chỉ còn cách Tuyết thành mấy chục lý thì bị binh sĩ Đan Mông phát hiện, truy đuổi theo hướng bắc. Cả nhà chúng ta lại chạy dạt về phương bắc, chỉ có tiểu nữ bị bắt lại đây.”
Dịch Viễn Lưu cứng người, trong quân đội luôn vắng bóng hồng nhan, nếu những thiếu nữ đang tuổi thanh xuân của Dịch quốc bị bắt đến đây…
Lòng hắn như có lửa đốt: “Có bao nhiêu nữ tử Dịch quốc bị bắt đến đây rồi?”
Nhìn thấy gương mặt hắn đột nhiên trở nên xanh mét, nữ tử ngạc nhiên, rồi hiểu được nghi ngờ của hắn, gương mặt nhỏ xinh bỗng nhiên đỏ lên: “Không có… quân đội Đan Mông tuy rằng đáng hận thật nhưng chúng không có vũ nhục nữ tử. Ngoại trừ một mình tiểu nữ ra những người khác đều bị bắt trở về Phượng Sóc.”
Nàng lén nhìn Dịch Viễn Lưu, tiếp tục nói: “Nghe binh sĩ bắt tiểu nữ nói thì là do đại soái của bọn hắn muốn tìm một nữ hài tử lanh lợi đi hầu hạ một người. Ban đầu tiểu nữ còn nghĩ…”
Gương mặt nàng càng lúc càng hồng lên. Lúc đầu nàng thật sự là tưởng sẽ bị một tên nam nhân địch quốc cưỡng bách, trong lòng hoảng sợ vạn phần, không biết nên làm như thế nào, nhưng nàng không ngờ là nàng bị mang đến đây để hầu hạ cẩn thận vị nam tử tuấn mỹ đang hôn mê trên giường này.
Ngay khi nàng nhìn thấy nam tử này, cả người hắn đầy vết thương, lại còn bị trói chặt bằng dây thừng, lòng của nàng chỉ còn lại có xót xa và thương tiếc mà không còn có sự e ngại nam nữ hữu biệt nữa,với nàng người này chỉ là một chiến sĩ của Dịch quốc đang bị rơi vào tay giặc.
Nhớ tới những lời sai bảo của binh lính lúc tối nay, trong lòng nàng càng chua xót, trong thời chiến loạn, vốn nàng tưởng rằng sinh ra là một nữ nhân là bất hạnh lớn nhất rồi nhưng khi nhìn đến những vết thương đáng sợ trên người nam nhân này, nàng mới giật mình hiểu ra rằng, trên đời này hóa ra còn chuyện đáng sợ hơn cả chuyện nữ nhân bị làm nhục.
Cố nén e lệ cùng sợ hãi, nàng theo sự chỉ dẫn của quân y, giúp nam tử đó tẩy rửa sạch sẽ, tận mắt nhìn quân y bôi thuốc trị thương khắp toàn thân cho hắn, nàng mới yên tâm ngồi bên cạnh, đợi cho nam tử này tỉnh táo trở lại.
“Cô nương danh tính là gì?”
“Tiểu nữ là Tiểu Liên.” Nàng trả lời.
Dịch Viễn Lưu gật nhẹ, thấp giọng hỏi: “Cô nương có thể… giúp ta cởi bỏ dây trói không?”
Tiểu Liên run lên, cúi mặt, không dám trả lời.
Dịch Viễn Lưu có chút thất vọng nhưng nhìn thấy thần sắc khổ sở, áy náy của nàng thì lại khẽ cười: “Không sao đâu, ta hiểu mà.”
“Bọn họ nói, không phải là không thể cởi được, nhưng mà công tử phải uống thuốc trước đã…” Tiểu Liên nhẹ giọng nói, ánh mắt nhìn về phía chiếc bát đang được đặt trên thư án.
Dịch Viễn Lưu cảnh giác nhìn nàng đứng dậy, bưng bát thuốc đen đặc kia đến, thở sâu một hơi: “Bọn họ có nói nếu ta không uống cô nương sẽ phải làm sao không?”
Tiểu Liên giật mình.
“Bọn nọ nói nếu công tử tỉnh lại thì cho công tử uống thuốc, nếu công tử không uống thì lập tức bẩm báo cho quân sĩ bên ngoài soái trướng, để bọn họ dùng vũ lực bắt công tử uống.” Câu này chính là câu nói duy nhất của đại soái địch quân nói với nàng.
Nam nhân có đôi mắt lợi hại như chim ưng, lãnh khốc như dã thú đó nói với nàng như vậy, vẻ mặt y khi nhìn bát thuốc kia tuy bình thản nhưng lại khiến cho người ta ngập tràn bất an.
” Dùng vũ lực ép …” Nàng khó khăn thốt ra.
Nhìn binh lính địch quân mơ hồ ẩn hiện ngoài soái trướng, Dịch Viễn Lưu cười, cần bắt hắn phải uống loại thuốc này sao, như thế loại thuốc này tuyệt đối chẳng phải chỉ đơn thuần là thuốc trị thương.
Bưng lên bát thuốc đã sớm lạnh băng, Tiểu Liên run giọng nói: “Tiểu nữ đi đun nóng lên, thuốc đã nguội cả rồi…”
“Không cần đâu.” Nam tử phía sau lưng nàng thấp giọng nói, “Ta uống.”
Tiểu Liên nơm nớp lo sợ đưa bát thuốc đến sát miệng hắn, nam tử đó lạnh lùng nhìn thứ quái dược đen thẫm, chỉ liếc nhìn một cái, rồi ngửa đầu lên, không chút do dự mà uống cạn.
Trong nháy mắt, nàng nhìn hắn đến toàn thân bất động, nam tử bị vũ nhục đến thế rồi mà trong mắt hắn vẫn còn lộ ra vẻ ngạo nghễ đến nhường này sao?
Lúc này, binh lính ngoài trướng đã nghe thấy bên trong có tiếng nói nho nhỏ, liền cầm binh khí xông vào, kinh ngạc mà nhìn Dịch Viễn Lưu đang từ từ buông chiếc chén không xuống, thuốc bên trong đã không còn một giọt.
Vốn chúng đã chuẩn bị tinh thần là phải ép người đó uống nhưng mọi việc lại xong một cách giản đơn như thế khiến những binh sĩ nhất thời không có phản ứng. Dịch Viễn Lưu lạnh lùng nhìn một cái, tất cả đều đột nhiên cảm thấy một thứ áp lực vô hình, trên người tên tù binh suy yếu này lơ đãng toát ra một thứ khí độ vương giả cùng sự uy nghiêm mãnh liệt.
Dịch Viễn Lưu không biết thứ thuốc này có tác dụng gì nhưng hắn dám khẳng định rằng nó chẳng phải là thứ tốt lành. Hy vọng bị một đao chém chết của hắn đã là thứ hy vọng xa vời, chỉ cần không bị ai phát hiện thân phận chân thật thì đã là tốt rồi, hắn cũng không tin ngay cả chết hắn còn không sợ thì còn có loại thuốc gì mà hắn không thể uống đây.
Rất nhanh, thuốc đã phát huy tác dụng. Đầu tiên là dưới bụng hắn dấy lên một ngọn lửa cháy hừng hực, thứ nước thuốc lạnh băng kia giống như một lò than hồng, vừa uống vào bụng liền cảm thấy bỏng rát, vừa đau vừa nóng, hơn nữa cảm giác đó còn lan đi rất nhanh. Hắn suy yếu ngã xuống giường, nhắm mắt lại, cố chịu sự tra tấn của dược lực.
Tiểu Liên kinh hô một tiếng, hoảng sợ bụm chặt miệng, bọn họ cho người đó uống cái gì vây? Là độc dược sao?
Cảm giác đau đớn như bị thiêu đốt rất nhanh chóng theo mạch máu lan đi, khuếch tán đến tứ chi bách hài, Dịch Viễn Lưu cơ hồ thiếu chút nữa là không nhịn được mà rên lên. Hắn cắn chặt khớp hàm mới có thể không để tiếng rên rỉ kia thốt ra, khóe môi bỗng nhiên cong lên thành một nụ cười tự giễu cợt chính mình, tuy rằng đau đến đoạn tràng hủ cốt, nhưng so với sự thống khổ tối qua còn thoải mái hơn vạn phần.
Lúc Sách Lôi xốc trướng liêm lên đi vào, y nhìn thấy hắn đang cười, trên bờ môi nhợt nhạt mỏng manh kia lộ ra một nụ cười tự giễu. Hắn bị đau đớn đến mức cả người trắng bệch nhưng trên người hắn lại mơ hồ tản ra tư thái trong trẻo, lạnh lùng, cao thượng, như là quang hoa của ánh sáng mặt rời chiếu rọi qua tầng mây xám xịt dày đặc của mùa đông.
Hắn thản nhiên cười… Uống xong bát thuốc đó, hắn không còn biết chuyện gì xảy ra nữa.
Rất nhanh chóng, cơn đau ập đến khiến nụ cười của hắn nhanh chóng tiêu thất, tay chân hắn rã rời, đây là lần thứ hai đau đớn trỗi dậy. Nam tử trên giường nhắm chặt đôi mắt, gương mặt tuấn mỹ trong sáng đã bị sự tra tấn cường đại ép cho mồ hôi lạnh tuôn ra đầm đìa.
“Công tử.” Tiểu Liên nhịn không được muốn đi nhanh đến đỡ lấy hắn, nhưng bị ánh mắt sắc bén của Sách Lôi liếc qua, nàng sợ đến mức cả người đều run lên.
Khoát tay chặn Tiểu Liên lại, đuổi nàng cùng thị vệ đang ở trong soái trướng ra ngoài, Sách Lôi nhẹ nhàng đứng bên giường, từ trên cao chú mục nhìn xuống tên tù binh đang chịu tra tấn.
“Tiểu Liên… ta không sao.” Dịch Viễn Lưu nhắm mắt, mơ hồ khẽ thốt ra một câu.
Gì thế? Hắn ta còn muốn an ủi một thị nữ xa lạ sao? Sách Lôi bỗng nhớ lại, hắn lúc trước còn nhớ mãi không quên được chiến mã của hắn, nó tên là Ô Tuyết… phải không nhỉ?
Chậm rãi vươn tay ra, trước khi y ý thức được hàm nghĩa trong hành động của mình, thì đôi vòng tay của y đã nhẹ nhàng ôm lấy thân thể đã bị y tra tấn, nhục nhã đến cực hạn đó rồi.
Có lẽ y không nên vội vàng cho hắn uống bát thuốc này như thế, y nên để hắn tĩnh dưỡng vài ngày. Trong thoáng chốc, y thấy hơi hối hận.
Hắn cảm giác mình được bao bọc trong một cái ôm ấm áp nhưng lúc này hắn cũng chẳng còn khí lực dư thừa để mà hiểu được ý nghĩa của sự ôm ấp này, trong lúc cơn đau càng lúc càng kịch liệt, hắn chỉ có thể mơ hồ cảm nhận được chủ nhân của cái ôm ấm áp kia cực kỳ cẩn thận cởi dây thừng trói buộc tay chân hắn, rất ôn nhu, tránh chạm vào những vết thương do dây thừng in hằn lên da hắn.
Là nữ hài tử ôn nhu kia sao? Đúng rồi, tại nơi hang hùm miệng hổ trong doanh trại địch quân này, chỉ có duy nhất nữ tử Dịch quốc đó… Tiểu Liên. Đầu óc hắn hỗn loạn, vô thức thuận theo bản năng vốn có, khiến thân thể co quắp của mình thả lỏng ra một chút, kề sát vào nơi phát ra sự ấm áp đó.
Hắn không biết là qua bao lâu, rốt cục cũng cảm nhận được dược lực tiêu tán, thân thể cũng bớt đau đớn, sự đau khổ ghi khắc trong xương cốt hắn cũng dần biến mất. Dịch Viễn Lưu cố gắng mở mắt, muốn nhìn nữ hài tử kia, cười một nụ cười cảm kích với nàng.
Nụ cười hắn bỗng nhiên đông lại, ánh mắt tan rã của Dịch Viễn Lưu bỗng nhiên mãnh liệt ngưng tụ.
Sách Lôi… Vì sao lại là y? Ánh mắt vốn khiến người ta hoảng sợ trên gương mặt bình thường đã như ma quỷ của y hiện giờ sao lại có thứ biểu tình kỳ quái thế này?
Nếu không phải vì hắn đã trải qua những thủ đoạn tàn nhẫn, vô sỉ của người này, hắn nhất định sẽ hiểu lầm cái biểu tình như hòa hiện tại này của y là sự ôn nhu cùng trầm tĩnh.
Trong lều vốn đã sớm không còn ai, chỉ có hai người đang im lặng nhìn nhau.
Nhìn ánh mắt Dịch Viễn Lưu trong một sát na đã trở về vẻ lạnh lùng, đối địch với y, tâm tình Sách Lôi lập tức thay đổi, việc y bắt hắn uống bát thuốc đó là tuyệt đối chính xác, xem ra đối phó với loại người như hắn nhất định phải dùng hết những thủ đoạn tàn khốc như tối hôm qua.
“Vẫn sống sao? Xem ra ngươi quả đúng là đã trải qua sự huấn luyện để trở thành một sát thủ.” Y cười lạnh, lập tức thu hồi vẻ ôn nhu trên mặt, làm cho Dịch Viễn Lưu càng khẳng định là lúc nãy nhất định là mình bị hoa mắt.
“Ngươi biết vừa uống gì không?” Y nói tiếp khi nhìn thấy phản ứng của hắn.
Khẽ vận khí, Dịch Viễn Lưu cảm giác được đan điền trống rỗng. Thân thể đã suy yếu đến cực hạn hắn buông xuôi ý nghĩ muốn giãy khỏi vòng tay cũng ánh mắt đầy dục vọng nhìn thẳng vào hắn kia, buộc chính mình tiếp tục nằm trong ***g ngực Sách Lôi, khẽ tìm một tư thế thật thoải mái.
“Hóa công tán.” hắn thản nhiên nói. Điều này không hề có gì ngạc nhiên, đều là nằm trong dự đoán của hắn cả, không ai bị hắn đâm đến thụ thương lại có thể dễ dàng cho hắn có thể có được khí lực có thể tấn công mình một lần nữa.
Với loại người nay, thủ đoạn duy nhất mà đỡ phiền toái nhất là một đao chém chết đi.
“Đoán đúng rồi.” Ánh mắt lợi hại của Sách Lôi dõi theo hắn, ác ý mỉm cười, ” Ta để công lực của ngươi biến mất hoàn toàn, vĩnh viễn giống như một phế nhân, thậm chí còn yếu ớt hơn cả một nông phu bình thường.”
Thật ra cũng có chút không đúng. Với một thích khách như thế, phế bỏ hoàn toàn võ công của hắn tựa hồ có chút đáng tiếc, tuy rằng nhân từ như thế là không thích hợp nhưng y vẫn không chọn loại thuốc uống một lần khiến công lực biến mất vĩnh viễn mà chọn một loại thuốc có dược lực hơi ngắn, cứ cách ba ngày uống một liều mới có thể duy trì hiệu lực hóa công của thuốc.
Y thật ra là muốn nhìn xem hắn khi nghe thấy một thân võ công của mình hoàn toàn bị phế bỏ có hay không vẫn giữ dáng vẻ ngạo nghễ lạnh đạm như cũ. Chẳng lẽ trừ bỏ những giờ phút mê loạn ngắn ngủi khi bị hạ xuân dược, hắn sẽ không bao giờ lộ ra một chút yếu đuối cùng sợ hãi nào sao?
Đáng tiếc, phản ứng của Dịch Viễn Lưu xác nhận điều đó là thật.
Hắn lạnh nhạt quét mắt liếc y một cái, trong đôi tròng mắt tối đen thẳm sâu chỉ ánh lên sự mệt mỏi nhàn nhạt, sau đó nhắm mắt lại.
Không thấy được biểu tình khiếp sợ đến tuyệt vọng của hắn như y đã đoán trước khiến Sách Lôi có chút tức giận vì thất bại, bất quá, sự tức giận này so ra còn kém hơn so với sự tức giận khi y nhìn thấy Dịch Viễn Lưu thản nhiên nhắm mắt lại.
Y hung hăng cầm lấy cánh tay Dịch Viễn Lưu bóp mạnh: “Mở mắt ra. Ta chưa cho phép ngươi ngủ mà ngươi đã dám….”
Y không cho phép ư? Nhưng hắn thực sự rất mệt mỏi rồi, Dịch Viễn Lưu cố gắng mở mắt ra, lộ ra vẻ hoảng hốt, cười cười, nhưng cũng rõ ràng vẫn tràn đầy châm chọc: “Sách tướng quân, một người nếu đã rất mỏi mệt rồi, ta chỉ sợ ngươi không thể buộc hắn vĩnh viễn mở to mắt ra nhìn ngươi được đâu.”
“Sai rồi, ta biết rất nhiều biện pháp tra vấn phạm nhân, một trong đó là dùng trúc đinh găm lêm mí mắt phạm nhân, khiến hắn suốt mấy ngày mấy đêm không thể nhắm mắt được.” Sách Lôi tàn nhẫn nói, căm giận nhìn hắn. Trong nháy mắt, y thấy trong đôi mắt Dịch Viễn Lưu có thứ sắc thái khinh miệt, sau đó hắn lại hững hờ, trước đôi mắt chăm chú đang theo dõi hắn của y, một lần nữa nhắm mắt lại.
“Ngươi…” Sách Lôi giận dữ nhưng đôi mày y đột nhiên nhíu lại.
Gương mặt hắn ửng hồng cách không bình thường, y lắc mạnh thân thể hắn nhưng hắn chẳng những không mở to mắt nhìn y mà ngược lại còn ngã ra phía sau.
Hắn không phải đang ngủ mà là đã bị ngất đi rồi. Phát giác ra điều này khiến một sự kinh hoảng kỳ quái trỗi dậy trong người Sách Lôi.
Có lẽ chẳng có ai sau khi bị xâm phạm tàn bạo đến như vậy còn có thể chịu đựng được thứ thuốc bá đạo như thế, nhưng hắn hôn mê như thế, liệu còn có thể tỉnh lại không?
Không, hắn còn chưa cung khai thân phận thật của mình, còn chưa phun ra được một chút tin tức tình báo nào hữu dụng cả, làm sao có thể để hắn chết được.
“Người đâu?” Y kêu to, “Truyền Đan Đông đến đây.”
Binh sĩ bên ngoài vâng lệnh rời đi, ánh mắt phức tạp của Sách Lôi dừng trên người nam tử đang hôn mê đó, không thể để hắn chết được, bằng bất cứ giá nào cũng không thể để hắn chết được.
…~•oOo•~…
“Sao rồi?” Sách Lôi hỏi.
Đan Đông ngồi bên mép giường xem mạch cho Dịch Viễn Lưu, trầm ngâm một lúc lâu, nghe hỏi mới vội đáp: “Bẩm, hắn bị thương không nhẹ, kinh mạch tắc nghẽn, hơn nữa còn bị khó thở…”
“Hắn có thể chết không?”
“Nếu điều dưỡng cẩn thận thì không có vấn đề gì.” Đan Đông nói, nhìn sắc mặt Sách Lôi hơi thả lỏng một chút, khẩu khí của y cũng nhẹ nhàng hơn, biểu tình vừa rồi của y giống như chỉ cần hắn nói ra nửa chữ không hợp ý y, y sẽ lập tức đem hắn ra băm thây thành vạn đoạn.
Nhìn thấy Đan Đông kê đơn xong còn trù trừ không đi, Sách Lôi nhướng mày hỏi: “Còn chuyện gì nữa?”
“Người bệnh không nên bị tra tấn thêm nữa…” Đan Đông nói.
Sách Lôi vung tay lên quát: “Hắn sống hay chết chưa cần đến ngươi phải quan tâm.”
Đan Đông sợ run cả người, vội vàng cáo lui. Sách Lôi dù đối đã với thuộc hạ rất tốt, nhưng cũng có chủ ý riêng, mặc dù không rõ nếu y thực sự không quan tâm đến sinh tử của tên thích khách kia thì sao truyền hắn đến vội vàng như cháy nhà đến nơi vậy nhưng ít nhất hắn cũng biết là nên thuận theo lời nói của Sách Lôi.
Vừa đi đến cửa thì hắn suýt chút nữa là đụng phải một bóng người, Đan Đông chăm chú nhìn, đó là một thiếu nữ Dịch quốc, Tiểu Liên. Nàng khẩn trương nhìn vào trong trướng, thấy Đan Đông đi ra vội vàng đi đến hỏi: “Người đó, người đó bị sao vậy?”
Đan Đông kinh ngạc nhìn nàng, thật là kỳ quái, một tên thích khách mà có nhiều người quan tâm đến vậy sao?. “Không chết được đâu, nhưng hóa công tán thật sự bá đạo, hắn bị thương lục phủ ngũ tạng thôi.”
“Hóa công tán?” Nữ tử mở lớn đôi mắt, nàng không biết đó là loại thuốc gì, cũng không biết tác dụng của nó là khiến thành quả cả đời của một người luyện võ tan thành mây khói, khiến hắn thống khổ cùng cực.
Đan Đông đang muốn rời đi thì bị Tiểu Liên đang đầy kích động nắm lại, nhìn ánh mắt bất mãn hắn, nàng vội buông tay ra: “Hóa công tán là thuốc gì?”
Đan Đông nhíu mày: “Không phải chuyện của ngươi, chỉ cần hầu hạ hắn cho tốt là được, nếu xảy ra chuyện gì thì kết cục của ngươi còn thảm hơn hắn đấy.” Nói xong, hắn nghênh ngang rời đi.
Hắn không nhìn lại phía sau, không biết rằng trong mắt nữ tử đó tràn ngập bi ai, cũng không nhìn được bàn tay nàng siết chặt lại rất nhanh dưới ống tay áo.
…~•oOo•~…
Tuyết thành.
Dịch Trấn Phong nhìn qua quân báo một lần, dùng lực ném nó lên vách tường. Lực đạo cùng góc độ giống Nhị ca y y như đúc, xét theo góc độ này y và hắn quả đúng là huynh đệ cùng huyết thống. Chu Tương bất động thanh sắc, vững vàng đứng ở nơi đó, tuyệt đối không muốn chủ động chọc vào tổ ong vò vẽ.
“Nuôi một đám bất tài như các ngươi làm gì chứ? Ba ngày, một người sống sờ sờ như thế, ngay một sợi tóc các ngươi cũng không tìm được là sao?” Dịch Trấn Phong tức giận mắng, bình thường tính tình y vốn như trẻ con nhưng lúc này nhìn đã thấy sự hung bạo cùng âm lãnh tràn ra.
Ba ngày kể từ cái đêm Dịch Viễn Lưu ly khai doanh trại của y, y đã lập tức chột dạ mà đem viện quân nhập hành, lúc trước y án binh bất động là chỉ đơn giản muốn làm cho Dịch Viễn Lưu cầu xin y nhưng lúc này cho dù y không phân biệt nặng nhẹ cũng biết nên phải làm gì, Dịch Viễn Lưu vốn bình tĩnh nhưng chính là ngoài mềm trong cứng, nếu y thật sự chọc giận hắn, hậu quả thế nào, y thật không tưởng tượng được.
Y vẫn còn nhớ rõ năm đó lúc phụ vương ban cái chết cho mẫu thân hắn, Dịch Viễn Lưu một tiếng cũng không nói, lặng im trở về tẩm cung, cầm kiếm bước ra ngoài, đến tận bất giờ nhớ lại hàn khí trên mặt hắn lúc đó vẫn làm Dịch Trấn Phong thấy lạnh người, hận ý, sát ý cùng sự băng lãnh trong giọng nói của hắn lúc đó, kiếp này y tuyệt không muốn trông thấy lần thứ hai. Nếu lúc đó không phải y cố sống cố chết giữ chặt hắn, còn khóc đến mức suýt nghẹn cả thở thì không biết cục diện lúc đó sẽ ra sao, ít nhất thì Dịch Viễn Lưu hành thích vua, sát phụ là chuyện tuyệt đối có thể xảy ra.
Y tuyệt không hoài nghi chút nào về việc đầu tiên sau khi Dịch Viễn Lưu trở về là muốn một đao chém chết y, cho nên tốt nhất y nên ngoan ngoãn dẫn binh vào thành, khiến hắn tiêu bớt đi một phần nộ hỏa.
Nhưng y vừa mới nhập thành, còn chưa kịp khẩn trương tìm Nhị ca giải thích vài câu đã nhận được quân báo rằng Dịch Viễn Lưu đã ba ngày nay chưa trở về quân doanh.
Sao có thể thế được?
Y biết tính cách của Dịch Viễn Lưu, dù hắn không phải là người thống lĩnh ba quân đánh giặc đi nữa nhưng hắn là người rất có trách nhiệm, hơn nữa hắn cũng không phải là kẻ hay giận dỗi rồi bỏ đi mất tích.
Dịch Trấn Phong ngồi trên chiếc ghế trước đây Nhị ca hắn đã từng ngồi, hai chân gác lên mặt bàn, hai tay khoanh lại trước ngực, nhìn chằm chằm về phía trước, trong lòng bao mối băn khoăn. Đã xảy ra chuyện gì đó rồi, y khẳng định là như thế, nếu không kẻ hận không thể gánh cả ưu phiền trong thiên hạ trên vai như Nhị ca y lại có thể bỏ lại một cục diện rối rắm như thế này mà mặc kệ không quan tâm đến.
Y chờ mong thám tử hồi báo rằng đã tìm thấy Dịch Viễn Lưu, nhưng y cũng biết cho dù bọn họ có tìm thấy cũng tuyệt không thể tìm thấy một Dịch Viễn Lưu hoàn toàn không sứt mẻ một sợi lông, một cọng tóc.
“Báo—-“ Một thanh âm vang lên, là tin quân báo truyền tới, Dịch Trấn Phong nhanh chóng đứng thẳng dậy, mong chờ được thấy người nọ.
“Sách Lôi của Đan Mông ở ngoài thành khiêu chiến.”
Dịch Trấn Phong trừng mắt nhìn, y hy vọng mình nghe lầm. Nhưng biểu tình hoảng loạn của binh lính đúng là không có một chút dấu hiệu đùa giỡn với y, đương nhiên, y biết bọn họ cũng không dám nói giỡn với y nhưng y vẫn cố hy vọng xa vời một chút.
Địch nhân chưa tới, nhưng hiện tại lòng y đã rối rồi.
“Làm sao đây?” Y thốt lên một câu, sự vụ trong Tuyết thành vẫn chưa hoàn toàn quen thuộc với y, hơn nữa binh sĩ còn chưa biết chủ soái mất tích, nếu như binh lính biết được lúc này Dịch Viễn Lưu hành tung bất định thì cho dù y có dốc hết sức mình cũng không ngăn cản được lòng quân tan rã.
Chu Tương bất động thanh sắc liếc y một cái, như muốn nói rằng: ta không biết làm sao đâu, ngươi bây giờ không phải là chủ soái sao?
Dịch Trấn Phong nhướng mày, có chút chột dạ, y thầm nghĩ Đan Mông nhằm đúng lúc này đến khiêu chiến liệu có phải là đã nghe phong phanh tin gì đó rồi không? Không, không thể có khả năng đó, tình thế cấp bách, y tuyệt không thể để cho địch nhân phát hiện ra một chút sơ hở nào được.
Sách Lôi cùng Dịch Viễn Lưu giao chiến không ít lần nhưng vẫn không chiếm đượng thế thượng phong, Sách Lôi rất cẩn trọng, kiêng dè Nhị ca, nếu biết được Nhị ca mất tích, kẻ đó không biết chừng sẽ dốc toàn lực mà công thành.
Tuy rằng khả năng cầm quân của y cũng không phải là kém cỏi nhưng y cũng biết sự chênh lệch giữa mình và Dịch Viễn Lưu, nếu là Nhị hoàng huynh y thân chinh chỉ huy phòng thủ, y cũng không có đủ tin tưởng rằng hắn sẽ hoàn toàn đánh bại được tên Nhiếp chính vương ác ma của địch quốc kia.
Suy tư một lúc, y mới đứng lên cất lời: “Diện cụ mà Nhị ca khi xuất binh thường đeo hiện để ở đâu?”
Chu Tương ngẩn người ra: “Ý của điện hạ là…?”
Dịch Trấn Phong khoát tay: “Ta cũng không biết được vì sao hoàng huynh muốn che đi gương mặt thật của mình, bộ dạng hắn không xấu đến nỗi có thể ảnh hưởng đến quân tâm nhưng bất quá cái đó hiện giờ cũng có tác dung.” Y cầm lấy hộp gỗ mà binh lính đưa đến, lấy từ bên trong ra một cái mặt nạ mỏng: “Ít nhất thì bây giờ có thể làm cho người khác tin rằng hoàng huynh vẫn ở đây.”
Mắt Chu Tương mở lớn, Dịch Trấn Phong mang mặt nạ vào,nhìn thoáng qua thật tương tự như Nhị hoàng tử, cũng dáng vẻ đó, cũng ngạo khí đó, chỉ trừ…
Dịch Trấn Phong đi đến trước cửa, vén lên mái tóc dài, đưa đao lên cắt đoạn, khiến chiều dài mái tóc cũng trở nên tương tự như Dịch Viễn Lưu.
Y nhớ tóc Dịch Viễn Lưu chỉ dài quá bả vai một chút thôi.
Trong nháy mắt, tính khí trẻ con trên người y biến mất không còn tăm tích, dáng điệu giơ tay nhấc chân đã rất giống với Nhị hoàng huynh mất tích của y, y sải bước tiến thẳng ra phía ngoài: “Đi, để ta thay thế hoàng huynh, để xem rốt cuộc Sách Lôi có phải có ba đầu sáu tay hay không.”
Sa Trường Lỗ Ái
Thiểm Ảnh Hồ
Hà Khả Tuyết edit