Sa Vào Trêu Ghẹo Vợ Yêu: Tổng Giám Đốc Vô Cùng Cưng Chiều

Chương 817: Chương 817: Anh kề cận em




Chương 817: Anh kề cận em

Tay Cố Nhiên gẩy đầu Vương Giai Tuệ, dùng ngữ khí giáo huấn nói: “Em nghĩ là em phiền toái hay vui vẻ cũng không liên quan đến tiền bạc.”

“Đó là anh chưa từng chịu qua.” Vương Giai Tuệ xoa đầu, không đồng ý kháng nghị: “Nếu tiền thuê nhà mà anh cũng không đóng nổi, có thể tháng sau đã bị chủ nhà đuổi ra ngoài, cho dù anh muốn khóc cũng không thể khóc được.”

Nghe được cô nói, Cố Nhiên đau lòng ôm cô: “Anh chưa từng chịu qua. Nha đầu, để anh chăm sóc em nhé.”

Từ nhỏ điều kiện nhà anh đã có chút cường thế hơn những gia đình bình thường. ông nội là danh y, đúng là anh chưa từng lo lắng qua về chuyện kế sinh nhai. Lúc mọi người còn đang cố gắng thẳng đến sinh hoạt thường thường bậc trung, nhà bọn họ cũng đã sinh hoạt theo kiểu tiểu tư.

Cho tới bây giờ anh còn chưa nghĩ tới, còn có người cùng cực đến mức này.

Giai Tuệ từ nhỏ đã nếm qua không ít đau khổ.

“Bản thân em có tay có chân, làm gì mà cần anh phải chăm sóc.” Vương Giai Tuệ ấp úng nói.

“Em xem, tuy anh là bác sĩ Mông Cổ, nhưng cũng là bác sĩ nổi danh cả nước, dựa vào y thuật lừa gạt của anh, một năm có được hai ba trăm vạn cũng không là vấn đề. Em gả cho anh, cũng không cần lo lắng tiền thuê nhà. Anh đảm bảo em đi theo anh sẽ được nổi tiếng, thoải mái uống rượu.” Cố Nhiên nửa đùa nửa thật nói.

“Anh nói anh hãm hại lừa gạt tiền bạc người bệnh còn chưa tính, vậy mà còn muốn dựa vào ba tấc lưỡi này để lừa gạt lấy vợ sao.” Vương Giai Tuệ dùng lực huých vào ngực anh: “Em nói cho anh biết, em không thích anh.”

“Thật sự không thích thì vì sao anh nói đi thì em lại không nỡ.” Cố Nhiên nâng mặt cô lên, cười hỏi.

“Ai không nỡ rồi.” Vương Giai Tuệ dùng lực tránh khỏi cái ôm của anh, lui ra phía sau: “Anh đi đi, anh đi đi, em không ngăn cản anh đâu.”

Cố Nhiên không biết làm sao thở dài.

“Anh đầu hàng.”Bạn nào muốn đọc trước full liên hệ :

“Không đi sao?” Vương Giai TUệ trừng mắt dẩu môi nhìn anh.

“Là anh không nỡ, anh muốn ở gần em.” Cố Nhiên lộ ra vẻ mặt không thể nề hà, nhìn cô.

Anh nghĩ muốn cưng chiều cô, lại sợ tổn thương đến tự tôn của cô.

“Em đau chân.” Vương Giai Tuệ đặt chân lên đùi anh, bá đạo nói: “Giup em mát xa.”

“Tuân mệnh.” Cố Nhiên lập tức cúi chào theo nghi thức quân đội, bắt đầu nghiêm túc chăm chỉ mát xa phần chân bị thương cho cô. Làm một chuyên gia chỉnh hình, anh hoàn toàn hiểu rõ người bệnh đau ở đâu, chỉ một hồi mà Vương Giai Tuệ đã bớt đau hơn rất nhiều.

Vương Giai Tuệ dựa lưng vào ghế ngồi, cười nhìn anh.

Anh phong lưu lãng tử như vậy, có loại phụ nữ nào chưa từng thấy qua, như thế nào lại nhìn trúng mình.

Cô là một người con gái bình thường đến mức không thể bình thường hơn.

Gia thế không tốt, dung mạo phổ thông, dáng người cũng bình thường, nhất là nguyệt hung, hoàn toàn không ở cùng một trình độ với Tiếu Nhiễm.

Cô không dám hi vọng xa vời Ninh Hạo nhìn tới chính mình, thật ra cũng không dám nghĩ tới Cố Nhiên đối với mình là thật.

Cố Nhiên, là ở trên đỉnh núi, là quần hùng ở trong lĩnh vực của anh.

“Hai ngày nay, chân vẫn thường xuyên đau đớn.” Cố Nhiên vừa mát xa vừa thật sự hỏi han.

“Uhm, trời mà ẩm ướt thì rất đau đớn.” Vương Giai Tuệ gật đầu một cái: “Anh hai Cố, anh có biện pháp nào không.

“Anh trở về nghiên cứu lại sách mà ông để lại. Có lẽ sẽ có phương thức giảm đau.” Cố Nhiên thật sự nói.

“Có lẽ, sách ông nội để lại anh còn chưa từng đọc qua.” Vương Giai Tuệ cười.

“Anh chỉ nghiên cứu nối xuong, không nghiên cứu phương pháp giảm đau. Người bệnh có đau hay không không liên quan đến anh.” Cố Nhiên cười nói

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.