Sa Vào Trêu Ghẹo Vợ Yêu: Tổng Giám Đốc Vô Cùng Cưng Chiều

Chương 300: Chương 300: Anh Không Chê Cô Bẩn Đấy Chứ?




Lúc Tiếu Nhiễm mang gương mặt đỏ ửng do phơi nắng trở về nhà cha mẹ chồng, bà nội đau lòng hỏi:”Hôm nay đi chơi ở chỗ nào? Xem gương mặt nhỏ nhắn kia bị phơi nắng.”

Tiếu Nhiễm ôm hai gò má cười nói:”Cháu và bạn học đi đường cái. Nắng thật là gắt.”

“Mau lại đây ngồi cho mát mẻ.” Bà nội lập tức vẫy tay với Tiếu Nhiễm. Khi cô ngồi xuống rồi thì bà lập tức nói với người giúp việc đang bận rộn trong nhà bếp:”Thím Vương, đem nước ô mai ướp lạnh đến đây.”

Tiếu Nhiễm bỏ ba lô xuống, đón lấy nước ô mai thím Vương vừa mang đến, hưởng thụ uống một hớp lớn:”Ngon quá! So với nước bán trong siêu thị còn ngon hơn!”

“Đương nhiên rồi! Bà chỉ chọn loại ô mai và quýt thượng đẳng, còn thêm rất nhiều vật liệu hỗn hợp. Làn da Cố Tương đẹp như vậy, chính là vì từ nhỏ đã uống món nước này của bà đấy.” Bà nội kiêu hãnh cười nói.

Tiếu Nhiễm khẽ cười lè lưỡi:”Vậy từ nay về sau cháu có lộc ăn rồi.”

Bà nội vì Tiếu Nhiễm mà cười rộ lên sang sảng.

Bởi vì trong bát nước ô mai lạnh có đá, Tiếu Nhiễm cảm thấy mười đầu ngón tay đang sưng đỏ áp vào thật sự thoải mái, dường như không thấy đau nữa. Hai tay cô cầm cái bát, có chút tiếc nuối chưa uống hết nước ô mai.

“Sao lại không uống nữa?” Bà nội quan tâm hỏi.

“Bát lành lạnh, cháu cầm thấy rất thoải mái.” Tiếu Nhiễm khẽ cười lè lưỡi.”Bên ngoài quá nóng, da cháu sắp rộp đến nơi rồi.”

“Nha đầu ngốc! cháu uống xong rồi bà sẽ dặn thím Vương cho cháu một bát đầy.” Bà nội sợ gương mặt đỏ do phơi nắng của Tiếu Nhiễm, đau lòng nói.”Đúng là có chỗ bị rộp.”

“Cháu quên không mang khẩu trang.” Tiếu Nhiễm cong môi nói. Cô nên sớm nghĩ ra phơi nắng lâu quá sẽ làm da bị tổn thương. Cô cảm thấy chính mình có những lúc rất không thông minh, thậm chí là ngu ngốc.

“Không sao! Bà nội có cách!” Bà nội cười nói.”Thím Vương, thím vào phòng ngủ của tôi, lấy một ít lá lô hội trong chậu thuốc ra đây.”

Chỉ một lúc sau, thím Vương liền cầm một ít lá lô hội đưa đến cho bà nội:”Thưa bà,đây ạ.”

“Thím giã nó cho ra nước.” Bà nội dặn dò.”Sau đó để Tiếu Nhiễm đắp mặt.”

“Được.” Thím Vương nghe lời mang lá lô hội vào nhà bếp.

Tiếu Nhiễm nhìn bà nội bằng ánh mắt sùng bái:”Bà nội, bà thật lợi hại! Cái gì cũng biết!”

“Bà đi qua đường còn nhiều hơn cháu ăn muối!” Bà nội Cố kiêu hãnh mà cười rộ lên.

“Bà nội, những lời này của bà cháu nghe nhiều đến mức tai đóng kén rồi.” âm thanh của Cố Mạc được truyền đến từ cửa.

Chú về rồi?

Tiếu Nhiễm lập tức hồi hộp. Cô nhanh chóng ngồi thẳng người, nhìn Cố Mạc thong dong đi về phía mình.

“Bà nội, bà có nước ô mai không?” Cố Mạc nhìn bát nước ô mai trong tay Tiếu Nhiễm, cười hỏi bà nội.

“Bà nấu cho cháu dâu uống, không cho cháu uống!” Bà nội kiêu hãnh nói.

Cố Mạc cong môi:”Bà nội thật bất công!”

Tiếu Nhiễm nhìn Cố Mạc đang làm nũng bà nội, có một loại xúc động khó tả. Đây chính là Cố Mạc lạnh lẽo vô tình với cô sao?

Lúc tim cô đang loạn nhịp, Cố Mạc tự nhiên ngồi xuống cạnh cô, cầm lấy cái bát trong tay cô, uống sạch nước ô mai còn lại.

“A! Đó là….em….em đã uống rồi….” Tiếu Nhiễm đỏ mặt, nhìn Cố Mạc.

Anh không chê cô bẩn đấy chứ?

Cái bát kia có khi nào dính nước bọt của cô không?

Cố Mạc xâu xa nhìn cô liếc mắt một cái, đặt bát xuống, đứng dậy đi lên lầu.

“Thưa bà, nước lô hội đã làm xong” Thím Vương mang ra một cái bát, cung kính nói với bà nội.

Đôi mắt nhanh nhạy của bà nội nhìn cháu trai và Tiếu Nhiễm có chút băn khoăn:”Thím Vương, việc đắp mặt cho Tiếu Nhiễm giao cho Cố Mạc là được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.