Editor: Quỷ Quỷ
“Bà nội, anh của cháu về chưa?” Cố Nhiên vừa vào nhà liền ngồi đối diện với bà nội Cố, nghiêm túc hỏi.
“Về rồi à, cháu tìm nó?” Bà nội Cố gật gật đầu.
“Là cháu muốn hỏi một chút, anh ấy lên lầu được bao lâu rồi ạ?” Cố Nhiên cầm lấy một quả táo, vừa cắt vỏ vừa vểnh tai nghe đáp án.
“Chắc được một tiêng rồi! Cháu đừng có lên lầu quấy rầy hai đứa nó!” Bà nội Cố lập tức cường thế ra lệnh.
“Bà nội, cháu lại là người không có mắt như vậy sao?” Cố Nhiên dùng sức cắn quả táo, vẻ hưởng thụ nheo lại đôi mắt xinh đẹp.
…………………..
Cố Mạc dồn Tiếu Nhiễm vào cánh cưa, điên cuồng phủ nụ hôn xuống lông mày, mắt của cô, chóp mũi của cô….cuối cùng rơi xuống môi của cô.
“Bình dấm chua nhỏ, về sau không được nghi ngờ anh nữa.” Cố Mạc thở hổn hển, cụng vào trán Tiếu Nhiễm, khàn giọng yêu cầu.
“Ừm.” Tiếu Nhiễm gật gật đầu.
Cô quả thực cũng không có nghi ngờ anh, cô chỉ để ý quan hệ của anh với Ưng Mẫn đã vượt quá tình bạn bình thường.
Cố Mạc mút môi Tiếu Nhiễm vài lần nữa, mới lưu luyến đứng thẳng người, ôm Tiếu Nhiễm lui lại phía sau, mở cửa phòng ra, đưa cô ra ngoài.
Cố Nhiên nhìn thấy anh và chị dâu nhỏ nắm tay nhau cùng xuống lầu, chân vắt chéo nhếch môi cười, không kiềm chế được cười rộ lên không ngừng vỗ tay:”Đúng như em đoán. Hòa hảo rồi sao?”
Cố Mạc nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Tiếu Nhiễm quơ quơ trước mặt Cố Nhiên, kiêu ngạo nhíu mi:”Biểu hiện rõ ràng như vậy sao?”
Nghe Cố Mạc nói, không chỉ có Cố Nhiên, ngay cả bà nội Cố cũng tươi cười vui mừng.
Cố Nhiên đứng lên, sửa sang lại âu phục trên người, bĩu môi một cái, ai oán nói:”Ngay cả lời cảm ơn cũng không có.”
Cố Mạc bá vai Cố Nhiên, cười nói:”Cảm tạ!”
Cố Nhiên lập tức nở ra nụ cười rạng rỡ:”Kỳ thật, chỉ cần hai người cứ ân ân ái ái, sớm sinh cho bà nội một nhóc con mập mạp, anh không nói cảm tạ em cũng không trách anh.”
Nghe Cố Nhiên nói, Cố Mạc đột nhiên nhớ tới lời nói của mẹ mình trong bệnh viện.
Tử cung của Tiếu Nhiễm bị thương nghiêm trọng, chỉ e cả đời này bọn họ cũng không thể có đứa con của mình.
Anh nhíu mày càng chặt hơn, vẻ mặt căng thẳng.
“Anh?”
“Cố Mạc?”
Cố Nhiên và Tiếu Nhiễm đều phát hiện ra Cố Mạc có chút không bình thường, bồn chồn nhìn về phía anh.
Cố Mạc lập tức giãn mi tâm, cười nói:”Tiếu Nhiễm còn nhỏ, có lẽ chú sẽ sinh trước anh. Cố lên!”
Vỗ vỗ bả vai Cố Nhiên, anh liền đưa Tiếu Nhiễm đến bên cạnh bà nội:”Bà nội, để bà lo lắng rồi.”
“Tiểu tử thối. Ngay cả vợ mình cũng dám lừa, hay cho cái đầu có chỉ số thông minh hơn 180!” Bà nội Cố dùng ngón trỏ dí trán Cố Mạc, nửa cưng chiều nửa trách mắng.
“Bà nội, không nên trách Cố Mạc. Là do cháu lòng dạ hẹp hòi, thích ghen tuông.” Tiếu Nhiễm ngồi vào bên kia bà nội, nắm cánh tay bà nói, “Đều cho cháu trai của bà rất vĩ đại, phụ nữ nhớ thương chất thành đống lớn.”
“Hóa ra là ghen tuông?” Bà nội Cố cười rộ lên, “Ghen hay lắm! Ghen có lợi cho sức khỏe.”
“Bà nội, sao đến cả bà cũng cười cháu?” Tiếu Nhiễm cắn môi, chu miệng làm nũng, nhẹ nhàng lắc lắc cánh tay bà nội. “Vừa nãy ở trên lầu, Cố Mạc giễu cợt cháu nửa ngày, nói cháu thích ăn dấm chưa, là một bình dấm chua.”
“Chẳng lẽ không đúng?” Cố Mạc nhíu mày, “Bình dấm chua nhỏ!”
“Bà nội, bà nói xong, anh ấy vẫn trêu cháu!” Tiếu Nhiễm bất mãn mách bà nội, chân đá Cố Mạc một cái.
Bà nội Cố vui vẻ chẳng còn muốn trách cứ gì hai đứa cháu này.