Chương 711: Bỏ qua
Editor: Nhã Y Đình
“Đi theo ba!” Tiếu Bằng Trình cầm vé máy bay trong tay, cực kỳ nghiêm túc.
“Con. . . . . . con muốn chờ Cố Mạc!” Tiếu Nhiễm vừa vùng vẫy, vừa nói.
“Không kịp! Lên máy bay ba sẽ giải thích tỉ mỉ hơn với con!” Tiếu Bằng Trình chỉ cậu thanh niên đằng sau: “Đây là anh họ con, Xước Luân Bố Khố!”
“Anh họ?” Tiếu Nhiễm nhìn cậu thanh niên da ngăm đen, rắn chắc, hơi sửng sốt: “Xước. . . . . . vải?”
Trong trí nhớ, cô chưa bao giờ gặp qua những người thân bên họ ngoại nên cực kỳ xa lạ với họ.
“Xin chào! Em có thể gọi anh là Trác Liệt!” Xước Luân Bố Khố vươn tay với Tiếu Nhiễm, lễ phép cười nói.
Tiếu Bằng Trình nhìn đồng hồ, vội vàng nói: “Máy bay sắp cất cánh rồi, bây giờ không phải lúc để ôn chuyện!”
“Cái gì. . . . . . cái gì cất cánh?” Tim Tiếu Nhiễm đập loạn nhìn ba.
“Còn 10 phút thôi! Nhanh lên 1 chút!” Tiếu Bằng Trình túm tay con gái chạy về phía trước!
“Ba, con muốn chờ Cố Mạc!” Tuy không ai nói cho Tiếu Nhiễm biết là bọn họ sắp đi đâu nhưng Tiếu Nhiễm có chút dự cảm xấu. “Tám giờ là anh ấy hạ cánh rồi!”
“Ba biết!” Tiếu Bằng Trình nghiêm túc trả lời nhưng tốc độ dưới chân không hề giảm.
“Con muốn ở lại!” Tiếu Nhiễm kéo người về phía sau, đứng yên tại chỗ.
Tiếu Bằng Trình quay đầu, nhìn Tiếu Nhiễm: “Bệnh tình ông ngoại con nguy kịch, ông muốn trước khi chết gặp mặt con một lần!”
“Ông ngoại?” Tim Tiếu Nhiễm hơi run rẩy một chút.
Tuy cô chưa từng gặp ông ngoại nhưng lúc nghe thấy bệnh ông ngoại đã nguy kịch, cô cảm thấy đau lòng không thôi.
“Ừ! Ông ngoại con!” Tiếu Bằng Trình nói xong, nắm chặt tay Tiếu Nhiễm, kéo cô vào cửa soát vé.
Tiếu Nhiễm không vùng vẫy nữa, vừa đi vừa ngoái đầu nhìn, ánh mắt đau lòng.
Chỉ cần chờ thêm nửa tiếng nữa, cô có thể nhìn thấy Cố Mạc rồi
Vì sao số mệnh vẫn trêu chọc cô như thế?
Không thể để cô và Cố Mạc ở chung một chỗ được sao?
Tiếu Nhiễm ngồi trên máy bay, liên tục bấm số của Cố Mạc nhưng vẫn không thể liên lạc được.
Cô biết rõ anh còn chưa xuống máy bay nhưng vẫn không từ bỏ muốn nghe giọng nói anh, nói cho anh biết cô đi đâu.
“Đừng gọi nữa! Gửi tin nhắn thoại cho cậu ấy bảo là kế hoạch bỏ trốn bị phá sản, con phải đi ngặp ông ngoại!” Tiếu Bằng Trình đau lòng ôm Tiếu Nhiễm.
“Ba biết ạ?” Vành mắt Tiếu Nhiễm hồng lên.
“Đừng trách ba, ba là không cẩn thận nghe được!”
“Ba, ba không tức giận sao?” Tiếu Nhiễm làm nũng trong lòng Tiếu Bằng Trình.
“Con gái bảo bối của ba có người thương, ba nên vui vẻ mới đúng!” Tiếu Bằng Trình yêu chiều nhéo chóp mũi của Tiếu Nhiễm.
“Ba nói giống như là không ai cần con vậy!” Tiếu Nhiễm chu môi, bất mãn kháng nghị.
“Người giống như Cố Mạc cũng không nhiều lắm!” Lúc nhắc tới Cố Mạc, Tiếu Bằng Trình cảm thấy vui vẻ.
Tất cả mọi chuyện xảy ra đều trong dự liệu của ông. Tuy ở giữa cũng có thêm chút chuyện, chút khó khăn nhưng Cố Mạc và Tiếu Nhiễm thật lòng yêu nhau thì những chuyện kia chỉ như chuyện ngoài rìa.
“Đúng thế!” Tiếu Nhiễm kiêu ngạo cười, “Con sẽ nhắn lại cho anh ấy. Nói cho anh ấy biết con đi Hắc Long Giang!”
Tiếu Nhiễm gửi tin nhắn xong, không cam lòng tắt điện thoại.
Cố Mạc đứng trong đám đông, tìm kiếm bóng dáng quen thuộc, phóng tầm mắt xa hơn, tất cả đều là người xa lạ.
Tiếu Nhiễm không tới đón anh sao?
Cố Mạc cảm thấy mất mác.
Hóa ra cô không hề nhớ anh như anh nhớ cô.
Anh lấy điện thoại di động, muốn gọi cho lái xe đến đón anh. Khi khởi động màn hình, anh phát hiện có tin nhắn Tiếu Nhiễm nhắn lại: “Chú à, không thể bỏ trốn được. Ông ngoại em bệnh tình nguy kịch. Em đang trên đường đi Hắc Long Giang.”