Lúc Tiếu Nhiễm chạy vào Cố trạch, Cố Nhiên đang nằm đọc báo ở sô pha
trong phòng khách, cô chạy đến trước mặt anh ấy, cười chào hỏi anh: “Anh Cố Nhiên!”“Chị dâu nhỏ?” Cố Nhiên vứt tờ báo sang một bên, đùa dai: “Hai người đã về rồi! Nếu không trở lại thì em sẽ đói chết mất!”
”Thôi đi!” Tiếu Nhiễm không tin cười. “Ai có thể khiến bác sĩ Cố đói chết chứ?”
”Ở bên ngoài, quả thật anh được vạn người kính ngưỡng nhưng khi về
nhà thì trở thành một hạt vừng chẳng có địa vị gì!” Cố Nhiên tiếc nuối
trả lời!
”Nào có hạt vừng nào dai như vậy chứ?! Anh luôn có cảm giác em tồn
tại khắp nơi!” Cố Mạc ngồi xuống đối diện Cố Nhiên, lạnh lùng nói.
Tiếu Nhiễm bị lời nói của Cố Mạc chọc cười: “Anh Cố Nhiên, nếu anh là một hạt vừng thì cũng là một hạt vừng sinh tồn rất mãnh liệt!”
Bà nội Cố nghe thấy giọng của Cố Mạc và Tiếu Nhiễm, lập tức nói với
con trai đang xoa bóp cho mình: “Hoài Lễ, mau đưa mẹ ra ngoài đi!”
Cố Hoài Lễ vội vàng ngừng xoa bóp, bế mẹ đặt lên xe lăn, đắp một chiếc chăn lông che đầu gối cụ rồi mới đẩy bà ra ngoài.
”Bà nội, ba!” Tiếu Nhiễm lập tức đứng dậy, chào hai người. “Để con đẩy cho ạ!”
Bà nội vỗ vỗ mu bàn tay Tiếu Nhiễm đặt trên tay vịn, cười khen ngợi:“Vẫn chỉ có cháu dâu bà ngoan nhất! Hai thằng cháu kia chẳng có đứa nào
hiểu chuyện cả!”
”Bà nội, nếu con quá hiếu thuận thì chị dâu nhỏ làm gì có cơ hội thể hiện chứ?” Cố Nhiên làm ra vẻ đương nhiên, cười nói.
”Ngụy biện!” Bà nội Cố ngồi bên cạnh Cố Nhiên, dùng lực vỗ một cái vào đầu anh ấy.
”Bà nội, đánh sẽ ngu mất, con không chữa bệnh được nữa!” Cố Nhiên ôm đầu, bất mãn kháng nghị.
”Chữa bệnh? Tại sao em cảm thấy công việc của anh khác xa với con người anh nhỉ?” Cố Tương đi từ trên lầu xuống, trêu chọc.
Cố Nhiên trừng mắt nhìn Cố Tương, bất mãn than thở: “Anh nghĩ rằng em sinh ra là để chọc phá anh!”
Cố Tương đi tới, ôm Tiếu Nhiễm, cười nói: “Sự thật là thế mà!”
”Chỉ có tiểu nhân và phụ nữ là khó dạy! Đàn ông tốt sẽ không tranh
cãi với phụ nữ! Dì Vương, đã có cơm chưa ạ? Đói chết con rồi!” Cố Nhiên
vừa ôn ào vừa đi vào nhà bếp.
”Về nhà là lộ nguyên hình!” Cố Hoài Lễ cười bất đắc dĩ lắc đầu!
”Con cảm thấy anh Cố Nhiên như vậy rất đáng yêu! Chật thật!” Tiếu Nhiễm cười nói.
”Lời này đừng để anh hai nghe được, anh ấy ghét nhất là bị người khác nói đáng yêu!” Cố Tương thì thầm bên tai Tiếu Nhiễm, nhỏ giọng dặn.
”Vậy sao? Nhưng anh ấy thật sự rất đáng yêu mà!” Tiếu Nhiễm ôm bụng, không kiềm chế được mà cười rộ lên.
Cố Nhiên dường như nghe thấy lời nói của Tiếu Nhiễm, dùng sức ngoái
lỗ tai, giống như muốn lấy hết những lời anh ấy không muốn nghe ra.
Bà nội Cố cười nói với mọi người: “Ăn cơm thôi!”
Lúc ăn cơm, Cố Tương ngồi bên cạnh Tiếu Nhiễm, nhỏ giọng nói: “Chị
dâu nhỏ, bạn em nói rằng áo cưới đã làm xong rồi, muốn chị dành chút
thời gian đi thử một chút để xem có chỗ nào cần sửa lại hay không. Xế
chiều nay chị có rảnh không?”
Tiếu Nhiễm nhìn Cố Mạc một cái, nhỏ giọng nói với Cố Tương: “Vậy sao? Không có việc gì cả. . . . . . “
Cố Mạc nghe thấy hai người nói chuyện, vừa gắp cho Tiếu Nhiễm chút
rau, vừa nói: “Nhóc con, chiều nay anh có việc phải ra ngoài một chút.
Em đi cùng Cố Tương thử áo cưới. Thử xong thì gọi cho anh, anh sẽ đi đón hai người!”
”Sẽ không ảnh hưởng đến công việc của anh chứ?” Tiếu Nhiễm quan tâm hỏi.
”Không đâu!” Cố Mạc xoa tóc Tiếu Nhiễm, mỉm cười.
”Quá tốt rồi!” Tiếu Nhiễm vui vè cười nói.
Không biết bộ áo cưới này có giống với chiếc áo cưới mà Cố Mạc xé
hỏng không? Cô thật sự thích bộ váy đó, nhưng đáng tiếc bị hỏng mất rồi.
Cô nghiêng đầu, tưởng tượng cảnh mình mặc áo cưới đứng bên cạnh Cố Mạc, đứng trước mặt Mục sư tuyên thệ. Thật sự rất đẹp!