Sa Vào Trêu Ghẹo Vợ Yêu: Tổng Giám Đốc Vô Cùng Cưng Chiều

Chương 721: Chương 721: Chỉ nhìn anh thôi cũng không no bụng được.




Chương 721: Chỉ nhìn anh thôi cũng không no bụng được.

Editor: Nhã Y Đình

Bận rộn cả một đêm, trời sáng rất nhanh. Cố Mạc nhìn đồng hồ, nói với mọi người: “Ông ngoại cũng không có vấn đề gì nữa, chúng ta ra ngoài ăn chút gì đi!”

“Cố Mạc, mời hai vị chuyên gia kia nữa. Chúng ta phải cảm ơn người ta cẩn thận!” Tiếu Bằng Trình lập tức nói với Cố Mạc.

“Được, mọi người chờ con ở trước cửa bệnh viện!” Cố Mạc gật đầu một cái, nắm tay Tiếu Nhiễm, đi tìm hai vị chuyên gia.

Trên đường đi, Tiếu Nhiễm ngáp một cái, Cố Mạc quan tâm hỏi: “Buồn ngủ sao?”

“Có một chút!” Tiếu Nhiễm cười với Cố Mạc, “Lúc ông ngoại mổ vẫn lo lắng không biết mệt là gì. Bây giờ, ca mổ đã thành công rồi nên mí mắt bắt đầu đánh nhau!”

“Ăn cơm xong anh sẽ đưa em đến khách sạn ngủ một giấc!” Cố Mạc đau lòng

“Không cần, em muốn ở trong bệnh viện với ông ngoại!” Tiếu Nhiễm lắc đầu. Tuy ca mổ thành công nhưng không có nghĩa ông ngoại có thể thoát khỏi nguy hiểm. Cô sợ nhất có gì bất chắc. . . . . . cô nhất định sẽ rất tự trách.

“Ông ngoại tạm thời sẽ không có chuyện gì. Phẫu thuật có thể kéo dài sinh mạng. Nhưng ai cũng không biết ông có thể sống lâu vài ngày, vài tháng hay vài năm. Bé con, cẩn thận ông ngoại chưa khỏi bệnh, em lại bệnh!” Cố Mạc đau lòng nắm tay Tiếu Nhiễm, khuyên nhủ.

“Em còn muốn ở bên cạnh ông!” Tiếu Nhiễm hơi chu miệng, tâm trạng hơi tệ.

“Được, anh ở lại với em!” Ngoại trừ đau lòng, Cố Mạc cũng không biết hình dung tâm trạng mình lúc này như thế nào. Anh có thể hiểu được tâm trạng của Tiếu Nhiễm. Năm đó, lúc ông nội mất, anh cũng đau lòng rất lâu.

“Cố Mạc! Anh đối xử với em quá tốt, cảm giác giống như đang nằm mơ vậy!” Tiếu Nhiễm cảm động nhìn Cố Mạc.

“Vậy thì đừng tỉnh. Anh sẽ để em tiếp tục mơ!” Cố Mạc ôm Tiếu Nhiễm vào trong lòng, khàn giọng nói.

Hốc mắt Tiếu Nhiễm hơi ẩm ướt.

Cả đời này có một đoạn tình yêu đẹp như vậy cho dù sau này có thể mất đi, cô cũng cảm thấy thỏa mãn rồi.

Đến phòng làm việc của bác sĩ, Cố Mạc hẹn với hai vị chuyên gia rồi tìm một nhà hàng sạch sẽ để dùng cơm.

Trong bữa tiệc, Tiếu Bằng Trình và A Thập Khố đều hết lòng nói lời cảm ơn với hai vị chuyên gia.

“Hai người nên cảm ơn Cố tổng thì hơn. Cậu ấy có thể đến XXX mượn chuyên cơ riêng!” Viện trưởng Tôn cười ha ha.

Khi viện trưởng Tôn nói đến XXX – một thương nhân nổi danh về bất động sản, lượng truy cập website có tận mấy ngàn vạn. Tiếu Bằng Trình nghe tên kia thì thất thần một chút. Nhất định Cố Mạc đã dùng tất cả tài nguyên của cậu ta mới có thể nhanh như vậy đã mời được mấy vị chuyên gia đến Hắc Hà.

Ông nhìn về phía Cố Mạc, tuy mở miệng nói câu cảm ơn nhưng ánh mắt ông đầy cảm kích.

Bác Cách Ngạn lập tức nói lời cảm ơn với Cố Mạc. Ngay sau đó, A Thập Khố và Trác Liệt cũng bày tỏ cảm kích với anh.

“Ông ngoại Tiếu Nhiễm cũng là ông ngoại con! Đây là những việc con nên làm mà! Chúng ta là người một nhà!” Cố Mạc lập tức cười nói, “Nếu mọi người muốn cảm ơn con khiến con cảm thấy mình là người ngoài!”

“Được, vậy chúng ta sẽ không cảm ơn nữa!” A Thập Khố giơ cốc nước, hào sảng nói với hai vị chuyên gia, “Ở đây không có rượu, tôi lấy nước thay rượu, kính hai vị chuyên gia!”

Trong khi mọi đang nói chuyện, Tiếu Nhiễm lặng lẽ thì thầm bên tai Cố Mạc, tò mò hỏi: “Cố Mạc, sao anh mượn được máy bay riêng của XXX đó?”

“Anh đã chưa khỏi chứng đau nửa đầu nhiều năm của cậu ta!” Cố Mạc cười nhạt, “Lúc đó, anh còn là bác sĩ chuyên khoa não mà cậu ta cũng không giàu có như bây giờ!”

“Chú à, anh đúng là thần tượng của em!” Tiếu Nhiễm ngước cằm lên, sùng bái nhìn Cố Mạc!

“Mau ăn sáng đi! Nhìn anh cũng không no bụng được đâu!” Cố Mạc gắp một miếng bánh bao thủy tiên đến chiếc đĩa đặt trước mặt Tiếu Nhiễm, yêu chiều cười nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.