Editor: Nhã Y Đình
Bởi vì sợ ảnh hưởng đến việc dưỡng bệnh của Tưởng phu nhân, Tiếu Nhiễm và Cố Mạc chỉ nán lại một lúc thì rời đi.
Cố Mạc giúp Tiếu Nhiễm thắt dây an toàn xong thì cười nói: “Vui chứ?”
Tiếu Nhiễm lập tức gật đầu: “Tôi không ngờ mẹ nuôi lại có thể nghĩ thông suốt tất cả như thế, có thể tha thứ cho tôi!”
“Vốn dĩ em không cần được tha thứ. Bác gái đã nói em chỉ vô tình thôi!” Cố Mạc nghiêm túc nhìn Cố Mạc.
“Đối với người đã hại chết con gái mình, mẹ nuôi không trách tôi đã là bà ấy quá vị tha rồi. Tôi vẫn cảm thấy mình có tội. Tôi sẽ thay chị Tưởng Y Nhiên hiếu kính bà ấy.” Tiếu Nhiễm nói xong, giơ nắm đấm thể hiện quyết tâm.
“Nhóc con, bác gái không còn là chướng ngại giữa hai chúng ta nữa. Có phải em nên suy sét một chút, quay lại với anh đi!” Cố Mạc thành khẩn đề nghị.
Tiếu Nhiễm nghiêm túc nhìn Cố Mạc: “Còn trái tim anh thì sao? Đây mới là điều quan trọng nhất!”
“Anh yêu em!” Cố Mạc vội vàng nói.
“Cũng yêu!” Tiếu Nhiễm chua xót cười.
Cố Mạc không từ bỏ, cào cào tóc, “Nhóc con, em nói đạo lý một chút đi. Anh và Y Nhiên lớn lên bên nhau từ nhỏ, anh không thể hoàn toàn quên cô ấy được. Cô ấy là quá khứ rồi!”
“Nhưng quá khứ này lại khiến tôi mất đi bé con!” Tiếu Nhiễm chua xót nói, “Cố Mạc, đừng giảng đạo lý với tôi. Tình yêu không có đạo lý gì cả!”
Nói xong, Tiếu Nhiễm cởi dây an toàn, đẩy cửa xuống xe. Lúc Cố Mạc còn chưa đuổi theo đã ngồi vào một chiếc taxi.
Cố Mạc đuổi theo, dùng sức gõ cửa kính xe: “Nhóc con, xuống đi!”
Tiếu Nhiễm lạnh lùng nhìn Cố Mạc, yêu cầu lái xe mau chóng lái.
Cố Mạc trơ mắt nhìn Tiếu Nhiễm ngồi trong taxi rời đi, anh cảm thấy bất lực không thôi.
Đây là lần thứ hai, anh nói lung tung khiến Tiếu Nhiễm tức giận chạy mất.
Sao anh lại có thể ăn nói vụng về như vậy chứ?
Tiếu Nhiễm nhìn dáng vẻ lo lắng đến mức độ dậm chân của Cố Mạc qua kính chiếu hậu nhưng trong lòng cô cũng không vui vẻ gì.
Tâm trạng cô nặng nề, ngửa đầu ra sau, nhìn ra bên ngoài.
Ở một thành phố lớn, nhộn nhịp như vậy nhưng cô lại không có một người thân thật sự nào cả.
Đối với Cố Mạc, cô có chút thất vọng.
Không thể hoàn toàn quên sao?
Đột nhiên cô rất muốn cười.
Cô vĩnh viễn không có khả năng trở thành cô gái chiếm giữ toàn bộ trái tim anh.
Hi vọng của cô là điều xa xỉ.
Tâm trạng Cố Mạc nặng nề lái xe trở về công ty.
Lúc Lynda cầm tài liệu vào thảo luận một vài việc với anh thì tâm trạng anh vẫn không tốt.
Lynda phát hiện Cố Mạc thất thần, quan tâm nhìn anh: “Cố tổng, có phải vẫn đang chiến tranh lạnh với Tiếu Nhiễm hay không?”
Cố Mạc cười chua xót: “Dường như tôi chẳng thể gạt cô chuyện gì cả!”
“Bởi vì chỉ có Tiếu Nhiễm mới có năng lực khiến anh mất hồn mất vía như vậy thôi!” Lynda cười chế nhạo.
“Hỏi cô một vấn đề!” Cố Mạc để bút xuống, nghi hoặc hỏi, “Làm sao có thể hoàn toàn quên đi một người?”
“Boss muốn quên Tiếu Nhiễm sao?” Lynda khó tin hỏi lại.
“Không phải cô ây! Là Tưởng Y Nhiên!” Cố Mạc vô lực vỗ trãn, “Tiếu Nhiễm nghĩ rằng tôi không thật sự yêu cô ấy!”
“Muốn quên một người có một cách!” Lynda nghiêm túc nhìn Cố Mạc, “Không yêu cô ấy, không đau lòng vì cô ấy nữa!”
“Đau lòng?” Cố Mạc mờ mịt nhìn Lynda.
“Nếu boss cảm thấy khi boss nhớ đến Tưởng Y Nhiên mà trái tim vẫn đau đớn thì chứng tỏ boss vẫn yêu cô ấy!” Lynda cười, “Trịnh Húc cũng có quá khứ. Anh ấy ở chung với bạn gái cũ 10 năm liền. Cố tổng, đương nhiên cái phần tình cảm này không thể so sánh với chuyện của boss và Tưởng Y Nhiên. Nhưng mà hiện tại, ngay cả đối phương lập gia đình thì anh ấy có thể thản nhiên không quan tâm. Boss có làm được không?”
Cố Mạc xoay ghế nhìn ra ngoài cửa sổ.
Thản nhiên với chuyện của Tưởng Y Nhiên?
Anh có thể sao?
Nếu không thể thì vẫn yêu cô ấy sao?
Lynda biết điều cầm tài liệu rời khỏi phòng làm việc của tổng giám đốc.