Editor: Nhã Y Đình
“Có thể làm trước đã được hay không?” Cố Mạc u oán nhìn Tiếu Nhiễm.
“Anh có thể qua được khảo nghiêm hay không còn chưa biết, còn muốn sao?” Tiếu Nhiễm hừ một cái.
Trên trán Cố Mạc đầy vạch đen, “Chẳng lẽ có người còn tốt hơn anh à?”
“Đương nhiên là có!” Tiếu Nhiễm kiêu ngạo trả lời, “Chú à, tình địch của anh không ít đâu, phải cố gắng nhiều! Nếu không thấy sự thành tâm của anh, em sẽ chạy theo người khác đó!”
Tiếu Nhiễm uy hiếp nhìn Cố Mạc.
“Thua em rồi!” Cố Mạc xoa đầu Tiếu Nhiễm, cực kỳ yêu chiều và bất đắc dĩ mà trả lời.
“Cố Mạc, em muốn hỏi thật anh một điều!” Tiếu Nhiễm đột nhiên nghiêm túc nhìn Cố Mạc.
“Cái gì?” Cố Mạc dừng bước, kinh ngạc nhìn Tiếu Nhiễm.
Tiếu Nhiễm trầm ngâm một chút rồi mở miệng: “Trương Ái Linh đã từng nói, ‘Có lẽ một người đàn ông đều có ít nhất hai người phụ nữ mà họ yêu nhất. Nếu như cưới một bông hồng đỏ thì cuối cùng cô ấy cũng chỉ là vết máu muỗi trên vách cửa còn bông hồng trắng kia lại như vầng trăng ngoài song cửa. Còn khi anh cưới đóa hồng trắng thì chẳng bao lâu cô ấy chỉ còn là hạt cơm nếp dính trên áo. Lúc đó, lại cảm thấy bông hồng đỏ kia lại như nốt ruồi son gần trái tim!’. Vậy em đối với anh là vết máu muỗi hay là nốt ruồi son?!”
“Cái gì vậy? Em là bà xã của anh, là cô gái anh muốn yêu chiều cả đời này!” Cố Mạc dùng sức nhéo má Tiếu Nhiễm.
“Người anh muốn yêu có tận hai người!” Tiếu Nhiễm giật ống tay áo của Cố Mạc, bá đạo hỏi, “Em và Tưởng Y Nhiên, rốt cuộc ai mới là ánh trăng sáng bên ngoài song cửa của anh chứ? Tình cảm của anh đối với em có phải là vì không chiếm được mới cảm thấy quý trọng?”
“Nhóc con, anh không phải đứa bé, không phân rõ tình cảm của bản thân. Anh yêu em. Là sự thật một trăm phần trăm. Nếu như trước kia, Y Nhiên có thể là ánh trăng sáng ngoài cửa sổ nhưng hiện tại người có thể chiếu rọi tâm hồn anh là em!” Cố Mạc nghiêm túc trả lời, “Em là ánh trăng sáng ngoài cửa sổ cũng là nốt ruồi son của anh!”
“Thật sao?” Nghe Cố Mạc nói như vậy, trên mặt Tiếu Nhiễm nở nụ cười thỏa mãn, bước chân cũng thoải mái hơn.
Chẳng lẽ Cố Mạc thật sự quên được tình cảm dành cho Tưởng Y Nhiên sao?
Trong lòng Tiếu Nhiễm vẫn có chút không yên.
Cô thật sự rất sợ cảm giác đau lòng kia.
“Anh thề!” Cố Mạc giơ một tay lên, nghiêm túc nhìn Tiếu Nhiễm.
Tiếu Nhiễm kéo tay anh xuống, cắn môi suy tư vài giây, “Cố Mạc, tình cảm con người cũng có thể thay đổi!”
“Anh sẽ càng ngày càng thích em!” Cố Mạc ôm chặt lấy Tiếu Nhiễm, nghiêm túc nói.
“Coi như anh qua cửa này!” Tiếu Nhiễm nở nụ cười, trả lời anh.
“Thật sao?” Cố Mạc hưng phấn ôm lấy cô, nhìn chăm chú vào mắt cô.
“Không tin lời em?” Tiếu Nhiễm nghiêng đầu hỏi.
“Là không tin lỗ tai mình, sợ nghe lầm!” Cố Mạc có chút không yên lòng trả lời.
“Em là một giám khảo công bằng. Nói qua là qua, không qua là không qua!” Tiếu Nhiễm cười trả lời.
“Vậy có phải khảo hạch kết thúc rồi không?” Cố Mạc tì lên trán Tiếu Nhiễm, khàn giọng hỏi.
“Không thể, còn quá sớm!” Tiếu Nhiễm đẩy Cố Mạc ra, đi về phía phòng VIP với Trần Lương.
“Tôm hùm đất bị anh ăn hết rồi. Có cần anh gọi thêm cho em không?” Trần Lương thấy Tiếu Nhiễm, bình tĩnh hỏi lại, giống như không quan tâm việc Tiếu Nhiễm bị Cố Mạc lôi đi.
“Không cần đâu ạ!” Tiếu Nhiễm xấu hổ ngồi xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng lên.
“Tiếu Nhiễm, dưới cổ em là vết hôn sao?” Vẻ mặt Lynda mờ ám hỏi.
Nghe Lynda hỏi vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiếu Nhiễm hồng lên. Cô vội vàng giải thích, “Đó là... bị muỗi đốt!”