Editor: Chi Misaki
Tiễn bước bà nội Cố, Cố Mạc liền nắm lấy tay Tiếu Nhiễm đi về phía Maybach.
Ngồi vào trong xe, Cố Mạc nâng đôi má Tiếu Nhiễm lên, thâm tình hỏi: “Theo đuổi như vậy có vừa lòng không?”
Tiếu Nhiễm miễn cưỡng nhún nhún vai: “Tạm được!”
“Như thế này còn tạm được?” Cố Mạc bất mãn mím môi mỏng.
Tiếu Nhiễm hì hì một tiếng nở nụ cười: “Được được! Em cực kỳ hài lòng!”
Cố Mạc vò rối mái tóc dài của Tiếu Nhiễm: “Trái tim anh sớm hay muộn cũng sẽ bị em dọa cho hoàng sợ.”
Tiếu Nhiễm mê muội nhìn một bên sườn mặt của Cố Mạc, nghịch ngợm nói: “Tiếp tục cố gắng!”
Cố Mạc vô cùng thật tâm cầm lấy tay cô, nói: “Nha đầu, chuyển đến đây đi?”
“Em lập tức phải đi rồi. Đưa đến dọn đi nhiều làm gì cho phiền toái.” Tiếu Nhiễm nhếch miệng nhỏ, do dự nhìn Cố Mạc.
“Không phiền toái!” Cố Mạc lập tức nói, “Giường của em quá nhỏ, ngủ không thoải mái.”
“Được rồi.” Tiếu Nhiễm thở dài, rốt cục cũng đồng ý với Cố Mạc.
Cố Mạc kích động ôm chặt lấy Tiếu Nhiễm: “Thật tốt quá!”
Trong hốc mắt anh tất cả đều là sương mù ẩm ướt.
Anh đã từng cho rằng sẽ không bao giờ có một ngày như thế nữa, thật không nỡ buông tha.
“Kia... Vậy em phải dọn dẹp một chút.” Tiếu Nhiễm cũng không có kháng cự, cười nói.
“Cứ thế đi!” Cố Mạc buông Tiếu Nhiễm ra, cười khởi động xe.
Tiếu Nhiễm nhìn đến Cố Mạc cười giống như ký được một đơn hàng tiền triệu, nên không khỏi sẵng giọng: “Coi anh cao hứng kìa!”
“Đương nhiên phải cao hứng rồi!” Cố Mạc vươn tay ôm lấy Tiếu Nhiễm vào trong ngực, cảm khái nói.
Tiếu Nhiễm chỉ là cười cười, cũng nằm trọn trong vòng ôm của Cố Mạc, lắng nghe nhịp tim anh.
...
Hành lý của Tiếu Nhiễm cũng không nhiều, hai cái túi du lịch liền có thể cất gọn toàn bộ quần áo đồ dùng của cô.
Tiếu Nhiễm từ trong ngăn kéo lấy ra một quyển bút ký màu vàng, đặt lên trên mặt quần áo.
“Đây là cái gì?” Cố Mạc tò mò đi tới, từ phía sau ôm lấy Tiếu Nhiễm hỏi.
Cho tới bây giờ anh vẫn chưa từng nhìn thấy qua quyển bút ký này.
Nhìn bộ dáng Tiếu Nhiễm coi như bảo bối thế này, tựa hồ như nó vô cùng quan trọng vậy.
“Cái này...” Tiếu Nhiễm cười, “Là một thứ vô cùng quan trọng.”
“Có vẻ như chưa nói qua bao giờ.” Cố Mạc bất đắc dĩ nhún vai.”Bên trong có cái gì bí mật không thể nói cho anh biết sao?”
“Đương nhiên!” Tiếu Nhiễm khép túi du lịch lại trước mặt Cố Mạc, sau đó kéo đi, “Đi thôi!”
Cố Mạc tò mò nhìn thoáng qua túi du lịch: “Không nói cho anh biết?”
“Người ta đã nói là bí mật, đương nhiên không thể nói cho anh biết rồi.” Tiếu Nhiễm phụ giúp Cố Mạc đi ra ngoài.
Cố Mạc kéo hai túi hành lý đi ở phía trước.
Khi đem hành lý bỏ vào trong vali, Cố Mạc lại vô cùng để ý đến cái quyển bút kí kia.
Nha đầu đầu trước nay chưa từng có bí mật đối với anh.
Vậy cái đó là cái gì chứ?
Trong lòng có tâm nhưng cũng không nỡ.
Anh thật không dễ dàng gì mới tóm cô về lại bên mình, nên không thể để bất cứ cái gì phá hoại được.
“Quyển bút ký kia cũng không có gì quan trọng. Anh không cần suy nghĩ nhiều.” Tiếu Nhiễm ngồi vào trong xe, cười an ủi Cố Mạc.
“Không quan trọng vậy vì cái gì lại không nói cho anh biết?” Cố Mạc bất mãn nhìn mắt Tiếu Nhiễm.
“Kỳ thật... Chỉ là vài thứ mấy ngày nay em có viết vào thôi.” Tiếu Nhiễm nhìn thoáng qua Cố Mạc, “Đó là toàn bộ những ký ức từ khi chúng ta quen nhau cho đến khi chia tay. Em muốn lưu lại cho đến lúc già còn có thể lấy ra... nhớ anh.”
Nghe thấy lời Tiếu Nhiễm nói, Cố Mạc liền hấp háy cái mũi.
Anh vươn tay ôm Tiếu Nhiễm vào trong ngực: “Tình yêu của chúng ta sẽ không chỉ là một đoạn hồi ức trong cuộc đời em. Anh sẽ mãi mãi bên cạnh em, mãi mãi, không bao giờ tách rời.”
“Ừm.” Tiếu Nhiễm khe khẽ gật đầu.