Editor: Quỷ Quỷ
Vào phòng bao, Cố Nhiên ân cần giúp Tiếu Nhiễm ngồi vào ghế: ”Nữ vương, mời ngồi!”
Tiếu Nhiễm kỳ quái nhìn Cố Nhiên: ”Anh Có Nhiên, anh làm sao vậy?”
“Không thấy em đang lấy lòng chị sao?” Cố Nhiên cười haha nói.
“Anh hẳn phải đi lấy lòng Giai Tuệ chứ?” Tiếu Nhiễm trêu chọc nhìn Cố Nhiên.
“Em đang giúp anh cả.” Cố Nhiên mặt dày nói. “Làm cho chị vui vẻ, anh cả mới sớm có ngày được lên chính thức.”
Nghe anh nói, Vương Giai Tuệ ở phía sau xì ra một tiếng cười.
Cố Nhiên có nghĩ nhiều quá không?
Cô vừa mới đỗ đại học.
Nào có vội vã đi vào cánh cửa hôn nhân?
Đã đính hôn rồi, chỉ còn thiếu một tờ giấy nữa thôi.
Cố Mạc lạnh nhạt nhìn thoáng qua em trai mình: ”Anh lên chính thức thì liên quan gì đến chú?”
Cố Nhiên xấu hổ gãi gãi gáy: ”Anh còn chưa chuyển lên chính thức, em là sao có thể kết hôn trước hai người được?”
“Nghe còn có lý.” Tiếu Nhiễm cười nhéo tai Cố Nhiên, xấu xa hỏi. “Có phải Giai Tuệ đã nói gì với anh không?”
“Em đã muốn lấy lòng chị rồi. Chị đúng là đa tâm! Chị dâu nhỏ, lỗ tai của em!” Cố Nhiên khoa trương kêu to.
“Anh Cố Nhiên, em không có ý định chuyển Cố Mạc lên chính thức.” Tiếu Nhiễm xấu xa nói xong, liền ngồi sát vào Cố Mạc, ôm cánh tay anh nói, “Em muốn hưởng thụ cuộc sống của một người được theo đuổi.”
Cố Nhiên chống nạnh, bất đắc dĩ phùng má, trừng mắt nhìn Tiếu Nhiễm.
“Anh có trừng cũng vô dụng.” Tiếu Nhiễm làm mặt quỷ với Cố Nhiên.
Vương Giai Tuệ túm lấy vạt áo Cố Nhiên, nhỏ giọng nói: ”Bác sĩ Mông Cổ, mau ngồi xuống ăn cơm. Anh cả có chuyển lên chính thức hay không thì liên quan gì đến anh?”
“Rõ ràng em nói…” Cố Nhiên nhíu mi nhìn Vương Giai Tuệ.
“Em nói cái gì?” Vương Giai Tuệ cười ngồi xuống, “Đói bụng quá. Mau gọi đồ ăn đi.”
“Anh Cố Nhiên, Giai Tuệ nói gì cơ?” Tiếu Nhiễm tò mò nhìn Cố Nhiên.
“Bí mật.” Cố Nhiên không kìm chế được nháy mắt, ngồi vào bên cạnh Vương Giai Tuệ.
“Chắc chắn có liên quan đến em.” Tiếu Nhiễm chắc mẻm nhìn Cố Nhiên.
“Chết đói đến nơi rồi!” Cố Nhiên xoa xoa bụng, khoa trương nói,”Phục vụ, gọi món!”
Nhìn thấy vẻ mặt xấu hổ của Cố Nhiên, Tiếu Nhiễm cười ngã vào lòng Cố Mạc.
Cô vô cùng chắc chắn, Giai Tuệ đã nói gì đó liên quan đến cô.
Có khi là nếu cô không lấy Cố Mạc, Giai Tuệ sẽ không lấy cho Cố Nhiên.
Cho nên Cố Nhiên mới có thể ân cần hầu hạ cô như vậy.
Cố Mạc cưng chiều xoa đỉnh đầu Tiếu Nhiễm: ”Hạnh phúc của anh em bọn em đều tùy thuộc vào một câu nói của em.”
“Em có thể kiêu ngạo không?” Tiếu Nhiễm nghịch ngợm lè lưỡi.
“Có thể. “Cố Mạc vò tóc Tiếu Nhiễm.
“Tiếu Nhiễm ngày mai cậu đi B thị, hành lý đã chuẩn bị xong chưa?” Cơm nước xong xuôi, Vương Giai Tuệ quan tâm hỏi Tiếu Nhiễm.
“Chưa xong, lát nữa về sắp xếp.” Tiếu Nhiễm gãi đầu, cười haha nói.
“Anh sẽ giúp em, không vội.” Cố Mạc nắm tay Tiếu Nhiễm, vừa đi ra bãi đỗ xe vừa trả lời.
“Anh cả thật tốt.” Vương Giai Tuệ hâm mộ nhìn Tiếu Nhiễm.
“Anh cũng không kém. Em muốn sắp xếp cái gì? Anh giúp em.” Cố Nhiên ôm chặt Vương Giai Tuệ cười hỏi.
“Anh vẫn nên thành thật đi tăng ca đi!” Vương Giai Tuệ cười nói.
Cố Nhiên bất đắc dĩ liếm liếm môi: ”Đầy tớ không được tự do. Hôm nay anh có một ca phải điều trị gấp, không xin nghỉ được. Ngày mai! Sang mai anh sẽ dậy sớm giúp em thu dọn hành lý.”
“Em đã sớm làm xong rồi!” Vương Giai Tuệ cười nói, “Mai anh xách giúp em mang đi gửi là được.”
“Không cho anh cơ hội thể hiện.” Cố Nhiên đáng thương làm mặt quỷ.