Editor: Nhã Y Đình
“Nhóc con!”
Giọng nói của Cố Mạc từ trong phòng tắm vọng ra, mang một vẻ lười biếng khó hiểu.
“Gì vậy?” Tiếu Nhiễm nghiêng đầu hỏi.
“Anh không tìm thấy dầu gội!”
“Ở bên mép bồn tắm đó!” Tiếu Nhiễm không hề nghi ngờ mà trả lời.
“Không có. Em vào tìm cho anh đi!”
“Làm sao lại không có chứ? Vừa rồi rõ ràng em mới để ở đó mà!” Tiếu Nhiễm đi vào phòng tắm, khó hiểu nói.
Cô vừa bước vào phòng tắm đã bị Cố Mạc trốn ở bên cửa ôm ngang lên.
Tiếu Nhiễm thét chói tai, kháng nghị: “Cố Mạc, anh định làm gì thế hả?”
“Đấm bóp lưng cho anh!” Cố Mạc cười mị hoặc, ôm Tiếu Nhiễm vứt vào bồn tắm lớn.
“Anh đúng là đồ đàn ông mưu mô!” Tiếu Nhiễm vẩy nước hắt về phía Cố Mạc, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên.
“Đêm cuối cùng, không thể lãng phí được!” Cố Mạc bước vào bồn tắm lớn, ôm Tiếu Nhiễm vào lòng.
Bọt nước văng tung tóe khắp nới, tiếng bất mãn kháng nghị của Tiếu Nhiễm dần dần biến thành rên rỉ...
Sáng ngày hôm sau, Tiếu Nhiễm mệt đến mức không mở mắt ra được.
Cô rúc vào người Cố Mạc, mệt mỏi hỏi: “Chú à, mấy giờ rồi?!”
“Còn sớm. Ngủ thêm một lát đi!” Cố Mạc vỗ lưng Tiếu Nhiễm, yêu chiều nói.
Tiếu Nhiễm nghe lời, ngủ thêm một chút.
Đến lúc cô hoàn toàn tỉnh táo thì đã gần 10 giờ.
Cô vội vàng rửa mặt, lao xuống lầu.
“Đang định lên tầng gọi em. Ra ăn cơm đi!” Cố Mạc bưng bữa sáng từ phòng bên lên.
“Mỳ thịt bò sao?” Ngửi được hương vị của mì thịt bò, Tiếu Nhiễm lập tức quên mất phải trách móc Cố Mạc, cười chạy tới.
“Muốn em nhớ kỹ hương vị gia đình. Đây là mì thịt bò chỉ có anh làm được thôi!” Cố Mạc cười nói.
“Nể tình bát mì thịt bò này, tha thứ cho anh!” Tiếu Nhiễm kiêu ngạo nói.
Cố Mạc tủi thân nhìn Tiếu Nhiễm: “Anh lại làm sai cái gì chứ?”
Tiếu Nhiễm đỏ mặt sẵng giọng nói: “Tự anh biết!”
Cố Mạc đi đến đằng sau lưng Tiếu Nhiễm, ôm cô, vuốt ve hai má: “Đó là anh yêu em!”
“Cố Mạc!” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiếu Nhiễm đỏ ửng lên, quay đầu trừng mắt nhìn Cố Mạc.
“Đừng nhìn anh như vậy!” Cố Mạc cười hôn môi Tiếu Nhiễm.
“Anh không... thấy chán à?” Tiếu Nhiễm bị Cố Mạc hôn đến mê loạn.
Cố Mạc chạm vào môi Tiếu Nhiễm, khàn giọng nói: “Như thế nào cũng không đủ. Nhóc con, đừng đi! Anh không thể rời xa em!”
“Anh đừng dùng mỹ - sắc hấp dẫn em nữa. Em sẽ không chấp nhận đâu. Mau chóng ăn cơm rồi lát nữa đưa em ra sân bay!” Tiếu Nhiễm khí phách ra lệnh.
Lấy mỹ - sác dụ đều không thnahf công, Cố Mạc bất đắc dĩ thở dài, “Nuốt không trôi. Em phải rời khỏi anh!”
“Chú à, anh đừng làm dáng vẻ trẻ con không được đồ chơi nữa, có được không hả?” Tiếu Nhiễm nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Tiếu Nhiễm, không khỏi bật cười.
Anh là một người đàn ông trưởng thành lại bám dính người như đứa trẻ vậy, nói ra không sợ người khác chê cười sao?
“Em không cần anh!” Cố Mạc oán giận nói.
“Chú à, em đến trường cũ của anh. Anh nên cao hứng mới đúng!” Tiếu Nhiễm cười hì hì một tiếng.
“Anh có thể khẳng định, em chắc chắn không bay về thăm anh! Cố Mạc u oán nhìn Tiếu Nhiễm. Vẻ mặt hưng phấn của cô khiến anh cực kỳ chua xót.
“Học đại học rất vui mà!” Tiếu Nhiễm cố nén cười, cố ý đùa Cố Mạc.
“Quả nhiên...” Cố Mạc dùng sức cắn môi, nghiến răng nghiến lợi nói, “Em đúng là con nhóc vô tâm!”
“Kỳ nghỉ đông mà em không phải đi làm thì sẽ về mà. Đừng quá nhớ em!” Tiếu Nhiễm vỗ vỗ mặt Cố Mạc, nghịch ngợm cười nói.
“Không được đi làm!” Cố Mạc lạnh mặt ra lệnh.
“Không đi làm thì sao có tiền đóng học phí hả? Mọi thứ ở thành phố B rất đắt đỏ, em cũng không muốn hít không khí để sống đâu!” Tiếu Nhiễm chu miệng nói.
“Anh cho em!” Cố Mạc ảo não rống to.
“Không cần!” Tiếu Nhiễm khí phách từ chối, “Em muốn tự lực cánh sinh!”