Sa Vào Trêu Ghẹo Vợ Yêu: Tổng Giám Đốc Vô Cùng Cưng Chiều

Chương 1490: Chương 1490: Chương 1492




Lúc Tiếu Nhiễm trở lại trường học, đã là buổi sáng ngày hôm sau, bạn cùng phòng đều đã ăn sáng.

Nhìn thấy Tiếu Nhiễm trở về, Tô Nam quan tâm hỏi han: “Tiếu Nhiễm, tối hôm qua cậu không về, đi đâu thế?”

Tiếu Nhiễm che giấu cười cười: “Bạn thân mình học ở đại học B, hai bọn mình đi chơi nên k về.”

“Là thế sao, về sau có thể kêu cô ấy qua đây chơi.” Tô Nam nhiệt tình nói.

“Uhm.” Tiếu Nhiễm gật đầu.

“Cậu ăn sáng chưa?” Tô Nam nhiệ tình hỏi han.

“Ăn rồi, cảm ơn cậu!” Tiếu Nhiễm cảm kích nói.

“Căn tin trường học của chúng ta quá tuyệt vời.” Tô Nam nheo mắt lại, hưng phấn mà nói: “Ăn bữa sáng cũng khiến mình hoa mắt.”

“Ăn ăn ăn, đầu óc của cậu chỉ biết ăn thôi.” Đái Lệ Lệ cao ngạo nhìn thoáng qua Tô Nam: “Chúng ta đến đại học Q là để học hỏi, chứ không phải để ăn thịt.”

“Dân dĩ thực vi thiên thôi.” Tô Nam ha ha nở nụ cười.

“Không trách Lệ Lệ nói cậu, cậu đã béo thành như thế, còn muốn ăn.” Giang Nhiêu trào phúng nhìn Tô Nam.

“Mình béo thì làm sao, mình béo không được sao?” Tô Nam bị Giang Nhiêu nói trở nên nóng nảy.

Tiếu Nhiễm khẩn trương tiến lên, kéo Tô Nam ra: “Giang Nhiêu cũng có ý tốt, nếu cậu bớt mập đi một chút sẽ càng xinh đẹp.

“Cậu thực sự thấy mình xinh đẹp sao?” Tô Nam làm vẻ mặt quyến rũ với Tiếu Nhiễm, thẹn thùng hỏi han.

Giang Nhiêu làm vẻ mặt buồn nôn, cầm bóp tiền đi ra ngoài.

“Cậu gầy một chút sẽ càng xinh đẹp.” Tiếu Nhiễm nói.

“Thật sự là ngu dốt.” Đái Lệ Lệ ngạo mạn hừ một tiếng: “Cậu không nghe ra đó là Tiếu Nhiễm khen tặng cậu sao?”

Nói xong, Đái Lệ Lệ cũng xoay người đi ra ngoài.

Tô Nam tức giận làm mặt quỷ với hai người đó.

“Đừng nóng giận, các cô ấy cũng không có ý gì, thật sự là cậu nên ăn ít đi một chút.” Tiếu Nhiễm cười khuyên nhủ.

“Mình thấy đồ ăn ngon thì không dứt ra được, giảm béo như thế nào đây?” Tô Nam ngồi bên cạnh bàn, chống cằm thở dài.

Tiếu Nhiễm bị Tô Nam đùa cười: “Thật ra cậu béo cũng rất đáng yêu.”

“Đúng thế, ba mẹ mình cũng nói mình đáng yêu.” Tô Nam lập tức tỉnh táo tinh thần, cười gật đầu.

“Bởi vì cha mẹ đều yêu thương con cái của mình. Gầy một chút thì sợ cậu bị đói.” Tiếu Nhiễm ngồi trên giường, hạ tâm tình nói: “Lúc ba mình còn sống, cũng ép mình phải ăn nhiều.”

“Ba cậu... đã mất?” Tô Nam dùng ánh mắt thương hại nhìn Tiếu Nhiễm.

Tiếu Nhiễm gật đầu, lại nâng đầu lên, đã khôi phục tươi cười: “Không có việc gì, đã qua rồi, một mình mình cũng rất tốt, có bạn bè, có người yêu mình.”

Tô Nam tiến lên, ôm lấy Tiếu Nhiễm.

“Mình thật sự không có việc gì.” Tiếu Nhiễm cảm động nhìn Tô Nam.

“Mình có thể lý giải tâm lý của cậu.” Tô Nam dùng lực vỗ bả vai Tiếu Nhiễm: “Muốn tỉnh lại.”

“Đi thôi, chậm thì muộn mất.” tiếu Nhiễm đứng lên, cầm sách bỏ vào túi, nói với Tô Nam.

“Mình đã quên hôm nay phải dự lễ khai giảng, nhanh lên nào.” Tô Nam hoang mang rối loạn tóm lấy túi, đi theo Tiếu Nhiễm ra ngoài.

Trở thành sinh viên đại học, Tiếu Nhiễm có chút hưng phấn.

Lúc không có việc gì thường vòng quanh trường học đi dạo.

Mỗi khi đi qua một chỗ, cô lại đứng đó nghĩ ngợi, nơi này có phải năm đó Cố Mạc cũng từng tới.

Tưởng tượng anh ngồi ở phòng thư viện với vẻ mặt nghiêm túc lật xem tài liệu, cô đã buồn cười.

Rốt cuộc cô đến đây, Cố Mạc đã từng đến.

Cô nhất định sẽ học tập thật tốt, trở thành bác sĩ xuất sắc nhất.

Kéo dài nghề bác sĩ mà anh không có cách nào tiếp tục.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.