Sa Vào Trêu Ghẹo Vợ Yêu: Tổng Giám Đốc Vô Cùng Cưng Chiều

Chương 1503: Chương 1503: Chương 1505




Editor: Nhã Y Đình

“Cậu thấy biển số xe kia chưa?” Giang Nhiêu đẩy Đới Lệ Lệ.

“Thấy rồi!” Vẻ mặt Đới Lệ Lệ cực kỳ ghen tị nói, “A80? Xe của thị ủy!”

“Nhất định người đàn ông kia là nhân viên của tòa thị chính!” Giang Nhiêu nghiêm túc phân tích, “Xem ra, Tiếu Nhiễm không nói dối.”

“Tôi đã đọc tin. Đó là thị trưởng thành phố B Tần Viễn Chu!” Vẻ mặt của Đới Lệ Lệ như muốn ói máu.

Giang Nhiêu trừng to mắt, “Vậy không phải là oai hơn người ba làm bộ trưởng bộ giáo dục sao?”

Đới Lệ Lệ nghiến chặt răng, hừ một tiếng, xoay người đi về.

Thật sự cô ta không hề sánh được với Tiếu Nhiễm, những thứ mà cô ta cảm thấy hơn người thì khi đối mặt với Tiếu Nhiễm đều hóa thành hư vô cả.

Giang Nhiêu thấy mấy người bọn họ đi về phía trường học, lập tức xoay người đuổi theo Đới Lệ Lệ: “Đợi tôi một chút!”

Ai yo!

Đây mới là người thật sự không thể trêu chọc được nha!

Sau này, cô ta không thể chanh chua với Tiếu Nhiễm nữa.

Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt!

Tô Nam đi ra khỏi nhà vệ sinh đã thấy Giang Nhiêu và Đới Lệ Lệ đi vào. Cô ấy cười chào hỏi: “Hai bạn đi đâu vậy? Làm gì mà như gặp quỷ vậy?”

“Tụi tôi... đến sân thể dục chạy bộ!” Đới Lệ Lệ xấu hổi nói, chạy về ký túc xá.

“Tập quân sự đã mệt gần chết rồi lại vẫn còn sức lực để chạy bộ đó. Thật lợi hại!” Tô Nam châm chọc.

“Sức khỏe tụi tôi dẻo dai đó? Sao nào? Ghen tị?” Đới Lệ Lệ bất mãn trừng mắt nhìn Tô Nam.

“Bạn nói đúng. Mình rất ghen tị nha!” Tô Nam cười ha ha, “Mập mạp, khỏe mạnh như mình chứ không giống ai đó yếu ớt, mặt trời còn chưa chiếu xuống mặt đã giả bộ bệnh để trốn vào chỗ mát!”

“Mày...” Đới Lệ Lệ căm tức vỗ bàn một cái.

“Ôi sợ quá!” Tô Nam ôm đầu chạy về giường mình.

“Hai người đừng ầm ĩ nữa!” Giang Nhiêu cau mày khiển trách, “Đừng khiến chúng ta mất thể diện trước người ngoài.”

“Người ngoài? Gì mà người ngoài chứ?” Tô Nam chồm người dậy, hỏi.

“Người ngoài ký túc xá!” Giang Nhiêu xấu hổ giải thích.

“Lệ Lệ không sợ, mình sợ cái gì chứ?” Tô Nam không quan tâm lắm.

Nếu truyền ra ngoài thì người bị cười cũng không phải là cô ấy nha.

Tính cách của Đới Lệ Lệ như vậy không chỉ khiến cô và Tiếu Nhiễm phản cảm.

Đúng lúc này, Tiếu Nhiễm kéo tay Cố Tương, dẫn hai vợ chồng họ vào ký túc xá.

Tô Nam vừa thấy Tần Viễn Chu thì sửng sốt. Cô ấy vội vàng che mặt muốn trốn.

Tiếu Nhiễm thấy thế, vội vàng đến ôm bả vai Tô Nam, nói: “Chị Tương, anh rể, đây là bạn tốt của em – Tô Nam!”

Một tay Tô Nam che mặt, một tay duỗi về phía Tần Viễn Chu và Cố Tương.

Tần Viễn Chu thấy khuôn mặt nhỏ nhắn, mập mạp của Tô Nam, lập tức kéo bàn tay cô ấy ra: “Tô... Bắc?”

Tô Nam bất mãn bỏ tay xuống, lớn tiếng kháng nghị: “Tô Nam! Tô Nam! Lần nào nói tên ra cũng không nhớ được!”

“Hai người quen nhau sao?” Tiếu Nhiễm vui vẻ hỏi.

“Ở chung khu đại viện!” Tần Viễn Chu cười trả lời, “Ba anh cũng từng là ông ngoại của cô bé!”

Giang Nhiêu và Đới Lệ Lệ đồng thời mở trừng mắt nhìn người không hề nổi bật là Tô Nam kia.

“Anh tự nhiên kể những chuyện xưa lắc xưa lơ thế làm gì chứ?” Tô Nam lập tức ra hiệu cho Tần Viễn Chu không nói nữa, “Anh Viễn Chu, mau ngồi đi!”

“Không ngờ rằng hai người quen nhau. Thật đúng là có duyên mà!” Tiếu Nhiễm ôm Tô Nam, cười nói.

“Thế sao bạn và anh Viễn Chu lại quen nhau?” Tô Nam cũng tò mò nhìn Tiếu Nhiễm.

“Tiểu Nhiễm là chị dâu nhỏ của chị!” Cố Tương tiến lên, ôm Tiếu Nhiễm nói, “Sau này mọi người ở chung phòng thì hãy chăm sóc lẫn nhau nhé!”

“Chị Tương!” Tiếu Nhiễm đỏ mặt.

“Cũng chẳng có gì phải giấu diếm cả. Dù sao không sớm thì muộn em và anh trai chị cũng sẽ phục hôn!” Cố Tương cười dịu dàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.