Sa Vào Trêu Ghẹo Vợ Yêu: Tổng Giám Đốc Vô Cùng Cưng Chiều

Chương 1505: Chương 1505: Chương 1507




Sau khi Cố Tương và Tần Viễn Chu xuất hiện, Đái Lệ Lệ thành thật hơn rất nhiều, thậm chí lúc gặp Tiếu Nhiễm, sẽ tươi cười nịnh nọt.

Tiếu Nhiễm cũng không phải người sẽ ghi hận, liền càng ngày càng hòa hợp với mọi người.

Cho dù chỉ là mặt ngoài, cô cũng vui vẻ.

Không ai châm chọc khiêu khích với cô nữa.

Tiếu Nhiễm cảm thấy được cuộc sống đại học vui vẻ đã bắt đầu.

Chủ nhật hẹn anh họ và Giai Tuệ cùng ăn cơm

Đến chỗ khách sạn, nhìn thấy anh đã ngồi cạnh cửa sổ chờ các cô.

Cô lập tức kéo Giai Tuệ chạy đến.

“Đừng phơi nắng quá nhiều. Không khoa học.” Trác Liệt nói với Tiếu Nhiễm: “Nhớ năm đó lúc anh quân huấn đã tụt hẳn xuống một lớp da, giống như châu Phi vậy.”

“Đó là bởi vì em có pháp bào chiến thắng.” Tiếu Nhiễm nghịch ngợm nói.

Trác Liệt thật sự quen Tiếu Nhiễm, cười nói: “Là Cố Mạc nuôi dưỡng tốt, hay là thức ăn của đại học Q tốt? Sao anh thấy em có vẻ béo lên?”

“Béo không tốt sao?” Tiếu Nhiễm cười hỏi.

“Tốt.” Trác Liệt dùng lực gật đầu.,

“Tiếu Nhiễm béo lên một chút thì đủ. Trước kia cô ấy quá gầy.”

Trác Liệt đồng ý gật đầu.

“Anh họ, anh nói chúng ta kiêm chức là gì?” Tiếu Nhiễm hưng phấn hỏi.

“Em xác định em vẫn còn làm kiêm chức.” Trác Liệt kinh ngạc nhìn cô.

Cô và Cố Mạc đã hợp lại, còn phải làm kiêm chức sao?

“Đương nhiên muốn.” Tiếu Nhiễm lập tức dùng lực gật đầu: “Hiện giờ em chỉ là một học sinh bình thường của đại học Q.”

“Kiêm chức cực kỳ khổ.” Trác Liệt lắc đầu: “Cố Mạc sẽ bóp chết anh.”

“Vậy anh chỉ giới thiệu em đi thôi.” Giai Tuệ nghịch ngợm cười nói.

“Vị hôn phu của em cũng không phải kẻ dễ bắt nạt.” Trác Liệt làm động tác cắt cổ: “Hai cô gái, mời buông tha cho anh.”

“Cắt.” Tiếu Nhiễm bất mãn kháng nghị: “Anh là anh họ của em, hay là người của Cố gia?”

“Đương nhiên là anh họ em rồi.” Trác Liệt thật thà phúc hậu cười nói: “Cố Mạc bảo anh chăm sóc em cho tốt, cũng không phỉa là để cho anh làm hai em mệt.”

“Anh ấy biết cả anh rồi hả.” Tiếu Nhiễm buồn bực nhấp môi mỏng.

Tuy Cố Mạc ở xa xa thành phố A, nhưng lại giống như quăng một cái lưới lớn ở thành phố B để cô giãy dụa trong đó.

“Không phải cậu ấy đau lòng vì em sao? Nếu như không thích em sao có thể quan tâm?” Trác Liệt cười nói: “Nhanh gọi món ăn đi, hôm nay anh mời khách.”

“Anh lĩnh tiền lương rồi hả.” Tiếu Nhiễm cười khẽ nói.

“Không chỉ có tiền lương, còn cả tiền thưởng. thiết kế trò chơi của chúng ta đã lên thị trường, ông chủ phát ra từng cái bao lì xì cho mỗi người.” Trác Liệt đắc ý cười nói.

“Em đây nên gọi thêm nhiều món hơn.” Tiếu Nhiễm lập tức cầm lấy thực đơn để chọn.

“Tiếu Nhiễm, em liền đánh mất ý nghĩ làm công đi. Đến trường học cho tốt.” Trác Liệt cười dặn dò Tiếu Nhiễm: “Không cần gây loạn với Cố Mạc, bận chết được còn phải nhớ đến em.”

“Làm sao mà bảo em gây loạn?” Tiếu Nhiễm bất mãn kháng nghị.

“Bởi vì lo lắng em mà ảnh hưởng công việc thì là như thế... ” Trác Liệt vỗ bả vai Tiếu Nhiễm, cười nói.

“Gioongs như có lý.” Tiếu Nhiễm nhấp môi dưới: “Nhưng là... ”

Giai Tuệ dùng lực túm lấy vạt áo của Tiếu Nhiễm, lắc đầu với cô.

Tiếu Nhiễm đành không kiên trì nữa: “Được rồi, em sẽ chỉ đến trường.”

“Lúc này mới đúng.” Trác Liệt nhẹ nhàng thở ra.

Tiếu Nhiễm nên được nâng niu trong lòng bàn tay như công chúa nhỏ, không giống anh, từ nhỏ lớn lên ở trong núi, không sợ chịu khổ.

“Đúng cái gì đúng? Kế hoạch làm công kiếm sống của em bị Cố Mạc làm hỏng.” Tiếu Nhiễm oán giận hếch miệng nhỏ lên.

“Đó là bởi vì em chưa làm công, chưa biết vất vả, em mới có thể nói là đẹp.” Trác Liệt liếc mắt nhìn cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.