Editor: Nhã Y Đình
Tiếu Nhiễm mặc bộ đồ hoạt hình rồi đứng ở trước cửa hàng tổng hợp nhảy nhót lung tung với Vương Giai Tuệ.
“Nóng chết mất!” Vương Giai Tuệ vừa mệt vừa nóng, đứng lại, cởi mũ, lau mồ hôi.
“Cố chịu thêm một chút!” Tiếu Nhiễm vừa đung đưa khăn tay, vừa cổ vũ Vương Giai Tuệ.
“Mình còn tưởng rằng việc hướng dẫn khách hàng vào trong cửa hàng là công việc nhàn hạ. Nếu biết trước phải mặc bộ đồ hoạt hình ngốc nghếch đứng trước cửa này, mình sẽ không nhận đâu!” Vương Giai Tuệ vừa lấy tay quạt mát, vừa oán giận nói.
“Không sao cả! Cũng là một loại trải nghiệm mà!” Tiếu Nhiễm cũng nóng không chịu được, cởi mũ ra, “Lát nữa mình sẽ mời bạn ăn kem!”
“Thật không?” Giai Tuệ lập tức vui vẻ cười rô lên.
“Còn thật hơn cả trân châu đó!” Tiếu Nhiễm cười nói.
“Không được, có lẽ mình bị cảm nắng rồi! Mình vào uống miếng nước đã!” Vương Giai Tuệ nói xong, thì chạy vào trong cửa hàng.
Tuy đã là trung tuần tháng chín, thời tiết cũng hơi lạnh nhưng mặc bộ quần áo nặng nề như vậy rồi còn nhảy múa có thể nóng chết người đó.
Tiếu Nhiễm lắc lắc đầu hơi ong, lại đội mũ lên.
Chuyện đã làm thì không thể vì gặp khó khăn mà từ bỏ.
Đột nhiên trong đám đông bỗng xuất hiện một gương mặt quen thuộc.
Tiếu Nhiễm dùng sức lắc lắc đầu để ép bản thân tỉnh táo.
Chắc chắn tối hôm qua ngủ mơ nên giờ cô vẫn chưa tỉnh táo, sao có thể nhìn thấy Cố Mạc được?
Sau khi chắc chắn mình tỉnh táo thì lại nhìn sang.
Thật sự là Cố Mạc!
Anh nhếch môi mỏng, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn cô, từng bước đi về phía cô.
Cô xoay người bỏ chạy.
“Giai Tuệ, không hay rồi!” Tiếu Nhiễm chạy vào trong cửa hàng, nắm lấy cánh tay Giai Tuệ nói, “Chuyện lớn rồi!”
“Bạn uống cô ca đi đã. Lạnh đó!” Vương Giai Tuệ cầm một cốc co ca.
“Cố Mạc đánh tới rồi!” Tiếu Nhiễm muốn tìm một chỗ để trốn đi.
“Anh cả tới rồi?” Vương Giai Tuệ giật mình, cốc co ca trong tay rơi xuống đất, “Bạn trốn đi đâu chứ? Chạy mau!”
Vương Giai Tuệ túm Tiếu Nhiễm chạy vào trong cửa hàng.
Nếu anh cả biết cô dẫn Tiếu Nhiễm đi tìm việc làm thêm kiểu này, không chừng sẽ lột da cô chứ?
“Đứng lại!” Cố Mạc đằng đằng sát khí đuổi tới, lạnh lùng ra lệnh.
Tiếu Nhiễm ôm đầu, cúi đầu không dám nhìn Cố Mạc: “Chú... chú à...”
“Hai đứa mặc đồ hoạt hình này chạy vào cửa hàng để leo núi sao?” Cố Mạc mang theo lửa giận đến giận, kéo Tiếu Nhiễm vào lòng.
“Cái kia, núi rất cao. Tụi em mới bỏ cuộc. Tiện thể... đi qua cửa hàng này mới vào xem một chút!” Tiếu Nhiễm cười ha ha lên.
Cố Mạc nâng Tiếu Nhiễm lên, hung hăng đánh vào mông cô một cái: “Bắt đầu học cách gạt anh rồi sao?”
“Giai Tuệ, cứu mình!” Tiếu Nhiễm duỗi tay về phía Vương Giai Tuệ.
“Anh cả, đừng trách Tiếu Nhiễm. Đều là lỗi của em!” Vương Giai Tuệ nhanh chóng đi lên, chủ động nhận lỗi.
“Biết sai mà vẫn tiếp tục làm?” Cố Mạc lạnh lùng ra lệnh. Thả Tiếu Nhiễm xuống, nhanh nhẹn cởi bỏ bộ quần áo trên người cô, ném xuống đất. Ngẩng đầu vẫn thấy Vương Giai Tuệ đang chết đứng ở trong cửa hàng, bất mãn nói: “Cởi quần áo, đuổi theo!”
Cố Mạc nói xong, túm lấy Tiếu Nhiễm đi ra ngoài.
“Cố Mạc, việc này không hề mệt chút nào. Nhảy nhót một chút là có thể kiếm tiền rồi!” Tiếu Nhiễm sợ run vội vàng giải thích.
Cố Mạc bất mãn hừ lạnh một tiếng.
“Anh đừng mắng Giai Tuệ!” Tiếu Nhiễm cẩn thận nói.
“Ừm hừ!” Cố Mạc tiếp tục bất mãn.
“Anh cả, lần sau em sẽ hỏi ý kiến anh trước!” Vương Giai Tuệ bước chậm rãi đuổi theo, nghiêm túc nói.
“Lên xe!” Cố Mạc mở cửa xe, ra lệnh với hai cô bé.
“Thật sự tức giận sao?” Tiếu Nhiễm chui vào lòng Cố Mạc, hôn một cái lên môi anh để lấy lòng.
Cố Mạc lạnh lùng nhét Tiếu Nhiễm vào ghế phụ.