Editor: Nhã Y Đình
Ông xã?
Cố Mạc kinh hỉ quên cả hô hấp.
Đây có nghĩ là Tiếu Nhiễm đang thừa nhận thân phận anh sao?
Cảm giác mừng rỡ như điên khiến trái tim anh đập loạn nhịp.
Anh ôm chặt Tiếu Nhiễm, cúi đầu tìm đôi môi xinh đẹp của cô, triền miên hôn.
Cố Nhiên nhìn hai người Cố Mạc và Tiếu Nhiễm hôn nồng nàn, cầm tay Vương Giai Tuệ nháy mắt với cô: “Xem ra sắp đến lúc được ăn bánh cưới lại rồi!”
Vương Giai Tuệ cười gật đầu.
Nhớ tới lời hứa lúc trước của mình, cô nhếch miệng lên: “Anh chờ ngày này lắm đúng không?”
“Em quá hiểu anh đó Tiểu Lạt Tiêu ạ!” Cố Nhiên cười tà, “Song hỉ lâm môn, không tốt sao?”
“Tốt cho anh chứ không phải tốt cho em!” Vương Giai Tuệ hừ một tiếng.
“Chính em nói khi nào anh trai anh được phù chính thì em sẽ gả cho anh! Không thể đổi ý!” Cố Nhiên vươn ngón trỏ điểm nhẹ lên môi Giai Tuệ.
“Khi nào trở thành sự thật thì nói sau!” Vương Giai Tuệ thẹn thùng cúi đầu.
“Chị dâu nhỏ, có nghe hay không? Hạnh phúc của em trông cậy cả vào chị đó!” Cố Nhiên lớn tiếng nói với hai người ở đối diện.
Cố Mạc và Tiếu Nhiễm hôn nhau đến quên hết cả mọi thứ xung quanh không rảnh quan tâm đến Cố Nhiên.
“Đúng là...” Cố Nhiên không biết làm sao lắc đầu.
Ăn cơm xong, Cố Mạc bảo Cố Nhiên gợi ý một quán rượu.
Cố Nhiên không yên nhìn Vương Giai Tuệ: “Em không... nghiên cứu... mấy thứ này...”
Cố Mạc không tin nhíu mày.
“Cái này... Tả Ngạn thì sao?” Ở trong ngõ Thập Sát Hải đó. Cố Nhiên cẩn thận liếc mắt nhìn Vương Giai Tuệ một cái thấy cô không có vẻ gì tức giận, lúc này anh mới thở phào một hơi: “Không gian yên tĩnh, thích hợp dẫn bà xã đến chơi!”
“Vậy nếu dẫn theo tình nhân thì đi đâu?” Tiếu Nhiễm nghịch ngợm hỏi.
“Tam Lý Truân!” Cố Nhiên không chút nghĩ ngợi mà thốt ra.
Khi thấy Vương Giai Tuệ tức giận trợn trừng mắt, anh mới hối hận che miệng lại.
“Xem ra anh là khách quen ở đó!” Vương Giai Tuệ đầy thâm ý nói.
“Không!” Cố Nhiên giơ một tay lên, vội vàng thề thốt.
“Ai tin chứ?” Giai Tuệ bất mãn hừ một tiếng.
Cố Nhiên vội vàng kéo lấy Giai Tuệ mà giải thích, thề thốt.
Tiếu Nhiễm cười, ngã vào lòng Cố Mạc.
Cố Mạc yêu chiều, xoa đầu Tiếu Nhiễm: “Nghịch ngợm!”
“Hôm nay chúng ta đi Tả Ngạn trước rồi sau đó sẽ đi Tam Lý Truân! Em muốn thử xem bà xã và tình nhân thì khác nhau như thế nào!” Tiếu Nhiễm cười khẽ, le lưỡi.
“Tam Lý Truân không được!” Cố Mạc lạnh mặt nói.
“Vì sao không được chứ?” Tiếu Nhiễm biết rõ rồi nhưng vẫn cố hỏi.
“Bởi vì em quá ngốc. Anh trai sợ em bị bán đi!” Cố Nhiên trêu chọc cười to.
“Bác sĩ Mông Cổ, anh không muốn cưới Giai Tuệ nữa à?” Tiếu Nhiễm chống tay vào hông, hung hăng hỏi.
Chính anh nói, hạnh phúc của anh nhờ cậy vào cô nha!
“Có chứ!” Cố Nhiên vội vàng cầu xin tha thứ, “Chị dâu nhỏ, em vừa rồi chỉ nói đùa thôi! Chị đừng tức giận!”
“Ngoan! Nếu em tức giận đến hỏng người thì anh đi đâu tìm bà xã chứ?” Cố Mạc vội vàng trấn an Tiếu Nhiễm.
“Không được đến Tam Lý Truân sao?” Tiếu Nhiễm u oán hỏi.
“Không được!”
“Anh Cố Nhiên nói đó là nơi nên đến với tình nhân. Em dẫn anh đi quả là không thích hợp!” Tiếu Nhiễm nghịch ngợm chớp chớp mắt, “Hôm nào em sẽ hẹn người khác đến đó!”
“Em...” Cố Mạc đang muốn phát hỏa thì phát hiện ý tứ trong lời nói của Tiếu Nhiễm. Đây là cô đang thừa nhận thân phận của anh, “Bà xã, em cảm thấy anh sẽ cho em cơ hội đó sao?”
“Một lần cũng không được à?” Tiếu Nhiễm cười ha ha hỏi.
“Nếu em dám ở bên ngoài... anh sẽ...” Cố Mạc ôm chầm lấy eo Tiếu Nhiễm, uy hiếp cúi thấp đầu xuống.
“Đánh què chân?” Tiếu Nhiễm có nén cười hỏi.
“Trói vào vào lưng!” Cố Mạc nói xong, che lại đôi môi Tiếu Nhiễm.