Khi Liêu Phàm tỉnh lại, phát hiện chính mình đang nằm trong một gian phòng xa lạ.
Cô lập tức cảnh giác cúi đầu, nhìn thấy quần áo chỉnh tề, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra: “Không tồi.”
“Thức dậy rồi?” Trần Lương đưa cho Liêu Phàm một ly trà nồng đậm: “giải rượu, say rượu lại có chút đau đầu.”
“Cảm ơn.” Liêu Phàm cảm kích nói.
“Ngày hôm qua cô ngủ thiếp đi, tôi chỉ có thể đưa cô về nhà.” Trần Lương giơ tay lên nói: “Tôi thề không hề đụng đến một ngón tay của cô.”
Liêu Phàm thanh nhã nở nụ cười: “Tôi tin tưởng anh.”
Trần Lương không nghĩ tới Liêu Phàm tươi cười lại đẹp như vậy, sửng sốt một chút.
“Chúng ta nói chuyện đi.” Trần Lương đẩy ghế đến gần hơn, thật sự nhìn vào mắt Liêu Phàm: “Cô gái, tôi lấy thân phận từng trải khuyên cô vài câu, tình yêu có đôi lúc không phải dành cho cô.”
“Cái gì?” Liêu Phàm ôm hai đầu gối, khó hiểu nhìn Trần Lương.
“Cô cho là cô yêu Cố nHiên, nhưng đó là tình cảm của mười mấy năm trước, tách ra lâu rồi, con người sẽ thay đổi, tình cảm cũng thay đổi. Nếu cô vẫn yêu Cố Nhiên đúng như cô nghĩ, cô sẽ không nhận lời điều kiện của anh trai anh ta như thế. Cô là một cô gái thông minh, nên hiểu rõ ý tứ của tôi.”
Trần Lương nói như từng mũi dao găm rạch từng nhát một lên ngực Liêu Phàm.
Cô đau đến cắn mu bàn tay.
Cô thật sự không yêu Cố Nhiên sao?
“Nếu đối phương đã có vị hôn thê, em liền quên anh ta đi. Em có cuộc sống em muốn, không phải là không thể không có anh ta.” Trần Lương cổ vũ nói.
“Nhưng những ngày không có anh ấy, cả người tôi giống như đang ở trong địa ngục.” Liêu Phàm khàn khàn nói.
Không biết cô đã đi qua mười năm sống không bằng chết kia như thế nào.
“một người chiến hữu của tôi khi giao đấu với trùm buôn bán thuốc phiện, hầu hết toàn bộ diện tích khuôn mặt đều bị hủy, cậu ta không chịu nổi ban ngày ra ngoài đường đều bị người nhìn thấy thét chói tai, cũng không thể chịu nổi buổi tối ra đường bị người khác nói là quỷ, sau cùng lựa chọn tự sát.” Tâm tình Trần Lương trầm trọng nói: “Tôi tin tưởng em kiên cường hơn cậu ta, bởi vì em may mắn hơn cậu ta.”
Liêu Phàm gật đầu.
Cô may mắn hơn người đó, bởi vì cô đã khôi phục lại dung mạo, đẹp trở lại.
“Sống thật tốt, đừng mượn rượu giải sầu, sau này, cũng không phải lúc nào em cũng may mắn gặp được tôi.” Trần Lương nói xong, tay dùng lực vỗ bả vai Liêu Phàm.
“Tôi sẽ sống tốt, cảm ơn.” Liêu Phàm cảm kích nói.
Trần Lương là người tốt, cho nên anh mới có thể khuyên cô như thế.
Chẳng lẽ cô không quên được Cố Nhiên, chỉ là một phần chấp niệm không có được?
“Tôi nhớ rõ có một nữ tác gia đã nói một câu như thế này: “Cưới hồng mân côi, hồng biến thành muỗi máu, trắng vẫn là đầu giường ánh trăng rọi, cưới hoa hồng trắng, trắng chính là một hột cơm, hồng chính là nốt ruồi chu sa.”
“Trương Ái Linh mà nói.” Liêu Phàm nở nụ cười: “Thế nhưng không phải nói như thế.”
“Ai nói không quan trọng, quan trọng là... đạo lý em hiểu được. Con người chính là như thế, không chiếm được thì vĩnh viễn nhớ mãi không quên. Em đối với Cố Nhiên đó, không cần phải như thế này.” Trần Lương thật sự khuyên nhủ: “Cho nên em phải tự mình suy nghĩ cẩn thận.
“Anh đã hiểu chưa?” Liêu Phàm nhớ tới anh của ngày hôm qua mà nói.
Trần Lương hơi hất mày: “Em có trí nhớ rất tốt.”
Tối hôm qua chỉ nói cảm tình với Cố Tương đúng một lần, Liêu Phàm đã nhớ kỹ.
Liêu Phàm nhợt nhạt thấp giọng nở nụ cười.
“Anh đã suy nghĩ cẩn thận, nếu là của tôi thì trốn cũng không trốn được.” Trần Lương tự tin nói: “Không phải của tôi thì không nên cưỡng cầu.”
Liêu Phàm gật đầu: “Trần Lương, cảm ơn anh, tôi sẽ đứng lên một lần nữa.”
“Em cứ ngủ một giấc đi, tôi đi sang hàng đối diện mua đồ.”