Sa Vào Trêu Ghẹo Vợ Yêu: Tổng Giám Đốc Vô Cùng Cưng Chiều

Chương 1521: Chương 1521: Chương 1523




“Anh vẫn biết nấu ăn?” Liêu Phàm kinh ngạc nhìn Trần Lương. Cảm giác con người rắn rỏi giống như anh nên vô duyên với phòng bếp.

“Tôi chỉ làm cơm tập thể.” Trần Lương trêu chọc nói: “Ăn đi, ăn xong tôi đưa em về nhà.”

“Như vậy làm phiền đến anh rồi.” Liêu Phàm xấu hổi nói: “Hôm qua hình như... tôi ói ra lưng anh.”

“Hiện giờ là lúc ăn cơm.” Trần Luowng bưng bát cháo lên, lạnh nhạt nói.

“Tôi cảm thấy mình không đúng.” Liêu Phàm hối hận thở dài.

“Não của em luôn như thế... toát ra?” TRần Lương ngẩng đầu, tò mò nhìn thoáng qua Liêu Phàm.

“A?” Liêu Phàm chớp đôi mắt đẹp.

“Anh là nói em có lối suy nghĩ toát ra.” Trần Lương cười chỉ đầu: “Rõ ràng một giấy trước đang ăn cơm, một giây sau lại nói ói ra lưng tôi.”

“Có thể là bởi vì tôi lầm bầm lầu bầu... tôi... không quá am hiểu nói chuyện với người khác.” Liêu Phàm xấu hổ đỏ mặt.

“Không sao. Này cũng là chỗ đặc biệt của em.” Trần Lương cười an ủi đối phương.

Ăn xong bữa sáng, Trần Lương cầm lấy chìa khóa xe đi ra cửa.

“Đội trưởng Trần, cái đó... thật sự không cần phiền.” Liêu Phàm xấu hổ nói.

“Vừa lúc tôi có cuộc hẹn, tiện đường đưa em đi.” Trần Lương lạnh lùng trong mắt hơn tia vui đùa: “Không cần khách khí với otoi?”

“Đi gặp bạn gái sao?” Liêu Phàm tò mò hỏi han.

Trần Lương nhấp môi mỏng: “Không có mấy cha mẹ nào nguyện ý gả cho quân nhân. Quân tẩu cực kỳ khổ. Tôi còn chưa muốn gây tai họa cho những cô gái khác.”

“Tai học?” Liêu Phàm bị Trần Lương làm cho cười: “Làm sao có thể là tai họa, anh đẹp trai như thế.”

Nói xong, cô liền đỏ mặt.

Trần Lương nhìn thoáng qua Liêu Phàm, xấu hổ sờ mũi.

Hai người đứng trong thang máy, đều có chút khó chịu.

“Cái đó,...” Liêu Phàm xấu hổ tìm đề tài: “Vẫn cảm ơn anh.”

Nói xong, cô và Trần Lương đều nở nụ cười.

“Ngày hôm qua em hỏi tôi có nghĩ thông suốt hay chưa, tôi không trả lời. Thật ra, tôi cũng giống em, thân ở trong cục. Tình cảm thật sự rất khó khống chế.” Trần Lương đi ra khỏi thang máy, thật sự nói.

“Vâng.” Liêu Phàm bắt kịp Trần Lương, đồng ý gật đầu.

“Chồng của cô ấy.” Trần Lương cắn môi, khẽ thở dài: “Anh em tốt nhất của tôi.”

“Anh... nhanh nhổ ra thôi.” Liêu Phàm lập tức khuyên nhủ.

“Em cũng thế.” Trần Lương nở nụ cười.

“Em vốn không có tư cách tham dự vào.” Liêu Phàm mất mác nói: “Tại em lựa chọn đi Mỹ, lúc em lựa chọn đi chỉnh sửa lại khuôn mặt, em đã mất đi quyền được yêu Cố Nhiên.”

“Đừng quá khổ sở, em và cậu ta xa nhau mười năm, tình cảm chưa chắc đã không thay đổi.” Trần Lương an ủi nói.

“Bề ngoài cũng đã thay đổi, huống chi là trái tim con người.” Liêu Phàm cô đơn nói.

“Em thay đổi rất nhiều?” Trần Lương nhìn thoáng qua Liêu Phàm.

Hiện giờ cô rất đẹp, có dũng khí khiến người ta gây khói lửa.

Không biết là do cuộc phẫu thuật rất thành công, hay là vốn dĩ cô đã đẹp như thế.

“Ngoài mắt và cằm, những chỗ khác đều đã thay đổi.” Liêu Phàm sờ mặt mình.

“Nhưng em đẹp nhất chính là ánh mắt.” Trần Lương nhíu mày.

Liêu Phàm xấu hổ đỏ mặt, cúi đầu, không có thói quen tiếp nhận sự khen ngợi của đàn ông:”Nhưng là, anh ấy cũng không nhận ra em.”

“Đối với em mà nói, mối tình đầu kia là toàn bộ cuộc sống của em, nhưng đối với cậu ta mà nói, cái kia là mối tình đầu, chỉ là mối tình đầu.” Trần Lương thẳng thắn nói: “Cho dù giống như mấy đoạn cảm tình khác, kết thúc vẫn là kết thúc, thi thoảng có thể nhớ lại, nhưng chỉ có thể là kỷ niệm.”

“Anh nói luôn luôn như thế...” Liêu Phàm cắn môi.

“Nhất châm kiến huyết?” Trần Lương cười hỏi.

“Vâng.” Liêu Phàm nói: “Nhưng cực kỳ có đạo lý.”

Trần Lương cười cười: “Xem ra em nghe lọt tai.”

Liêu Phàm mở cửa xe, Trần Lương lịch sự chờ cô lên xe.

“Cảm ơn.” Liêu Phàm cảm kích nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.