Editor: Nhã Y Đình
“Mọi chuyện đề do mình quyết định, anh ấy quản được sao?” Tiếu Nhiễm nghịch ngợm chớp chớp mắt.
“Bạn cứ ỷ vào chuyện anh trai chiều bạn rồi!” Giai Tuệ cười hì hì.
Kỳ thật nỗi lo của cô là vô nghĩa bởi vì ở trước mặt Tiếu Nhiễm, anh cả chỉ là một con cọp có lá gan thỏ mà thôi.
Cố Mạc nhìn nụ cười đắc ý của Tiếu Nhiễm, nhíu mày khó hiểu.
Đến khi hết ca, Tiếu Nhiễm và Giai Tuệ đã thay xong quần áo, chuẩn bị đi ăn chút gì.
Cố Mạc đã chuẩn bị sẵn đồ ăn, bảo bọn họ chia cho mấy người làm cùng: “Anh mời khách!”
“Cảm ơn chú!”
“Cảm ơn anh!”
——
Cố Mạc nhận được rất nhiều lời cảm ơn từ nhóm người nhưng lại thấy Tiếu Nhiễm đang nhìn anh đầy tức giận.
Anh cười, cầm cặp tài liệu, nắm tay Tiếu Nhiễm đi ra ngoài: “Anh và Cố Nhiên chưa ăn cơm. Đi cùng tụi anh!”
“Em muốn hamburger Gà cay, em muốn ăn kem! Em muốn ăn...” Tiếu Nhiễm bất mãn kháng nghị.
“Nghe nói ở Shangri – La có món bánh su kem lạnh rất ngon, cá tuyết hầm cũng không tôi, còn có sò biển, bánh phô mai, bánh ngàn lớp...” Cố Mạc kể ra một đống tên đồ ăn ngon khiến cho người ta thèm nhỏ dãi.
“Em đi!” Tiếu Nhiễm dùng sức nuốt nước bọt, vô lực thỏa hiệp.
Tạm biệt hamburger Tôm,
Tạm biệt khoai tây chiên
Tạm biệt kem ô mai...
Tiếu Nhiễm nhăn nhó thầm tạm biệt với đồ ăn ngon...
Cố Mạc hài lòng cười ôm lấy bả vai của Tiếu Nhiễm.
Giai Tuệ thì thầm bên tai Cố Nhiên, nhỏ giọng cười nói: “Em biết thể nào Tiếu Nhiễm không được như ý nguyện mà!”
“Anh cả là ai chứ? Chiều cũng chỉ có một mức độ thôi!” Cố Nhiên cười nắm chặt tay Vương Giai Tuệ, “Em cũng thật là, không được ăn nhiều đồ ăn không tốt cho sức khỏe!”
“Đồ ăn trong căng tin trường học của tụi em rất ngon!” Vương Giai Tuệ cười nói.
Cố Nhiên hài lòng hôn nhé má Vương Giai Tuệ: “Thật ngoan!”
“Có người nhìn đó!” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vương Giai Tuệ hồng lên kháng nghị.
“Cứ để họ nhìn đi. Để cho bọn họ ghen tị!” Cố Nhiên kiêu ngạo nói.
Bốn người lái xe đến Shangri – La, Cố Mạc gọi một đống đồ ăn ngon và phong phú.
Tiếu Nhiễm không thể không thừa nhận Cố Mạc nói rất đúng.
Các món ăn ở đây không chỉ có mùi vị mà chỉ nhìn thấy thôi cũng khiến người ta chảy nước miếng.
KFC mà so với nó cũng chỉ như cải trắng so với ngọc Phỉ Thúy mà thôi.
Ăn cơm xong, Cố Nhiên và Giai Tuệ tạm biệt hai người họ.
“Anh cả, tụi em tiếp tục thế giới riếng đây. Không quấy rầy hai người tình cảm nữa!” Cố Nhiên nói xong thì vẫy một chiếc taxi, dẫn Giai Tuệ rời đi/
“Vẫn tức giận sao?” Cố Mạc thấy Tiếu Nhiễm chu miệng lên, lập tức ôm chầm, dỗ dành cô.
“Ngay cả tự do ăn uông cũng không có!” Tiếu Nhiễm bất mãn trừng mắt nhìn Cố Mạc.
Tuy anh dẫn cô đi ăn đồ ăn ngon nhưng không có nghĩa là cô không tức giận.
Anh bá đạo như vậy thì sau này liệu cô còn có quyền lên tiếng không?
“Không phải anh sợ em béo sao?” Cố Mạc nhẹ nhàng hôn lên môi Tiếu Nhiễm, “Anh hi vọng bà xã anh vẫn xinh đẹp, khỏe mạnh, vui vui vẻ vẻ!”
“Ăn KFC thì em không vui vẻ sao? Nói linh tinh!” Tiếu Nhiễm làm nũng trừng mắt nhìn Cố Mạc.
“Chẳng lẽ em không thích đẹp sao?” Cố Mạc hỏi lại.
“Nói không lại anh!” Tiếu Nhiễm ảo não cắn răng.
“Chúng ta đi chèo thuyền đi!” Cố Mạc cười đề nghị.
“Anh định đánh trống lảng sao?” Tiếu Nhiễm lấy tay nhéo mặt Cố Mạc bất mãn kháng nghị.
“Nếu không lên núi Hương Sơn? Mùa này lá phong chắc đỏ rồi!” Cố Mạc lại lảng sang đề tài khác.
“Được!” Tiếu Nhiễm cười vui.
Ngồi trên cáp treo, Tiếu Nhiễm hưng phần mà giơ tay hoan hô.
Chưa đến tháng 10, lá phong chưa đỏ hết nhưng vẫn đẹp.
Đứng trên đỉnh núi, Cố Mạc nhìn Tiếu Nhiễm, lấy tay làm loa, hét về phía dưới chân núi: “Bà xã, anh yêu em!”
Tiếu Nhiễm cảm động nhảy lên trên người Cố Mạc, lớn tiếng đáp lại: “Ông xã, em cũng yêu anh!”
Cố Mạc cúi đầu, mạnh mẽ hôn lên môi Tiếu Nhiễm.