Editor: Quỷ Quỷ
Có lẽ bị nhốt trong nhà đã lâu, có Tiếu Nhiễm ở bên cô, Cố Tương chơi đến muốn điên luôn.
Ba người một bên chơi địa chủ, một bên nghe Trần lương hát, thỉnh thoảng phát biểu ý kiến một chút.
“Hát không tồi.”
“Lần nữa!”
Cố Tương dùng sức vỗ vỗ tay.
Trần Lương hát liền ba bài, bỏ micro xuống đi tới ngồi cạnh Tần Viễn Chu:”Anh em, đến lượt cậu!”
Tần Viễn Chu sờ sờ yết hầu:”Cổ họng tớ cũng khàn rồi.”
“Cố tổng?” Trần Lương nhìn về phía Cố Mạc.
Cố Mạc lập tức đến gần Tiếu Nhiễm, vẻ mặt kháng cự nói:”Tôi sẽ không hát.”
“Hai gạch ba sao, vị này nhà chúng tôi chính là giọng hát ma quỷ chọc thủng não. Vì lo lắng cho lỗ tai của anh, anh đừng để anh ấy hát thì hơn.” Tiếu Nhiễm ngẩng mặt lên cười nói.
“Nói muốn ca hát, kết quả mấy cô cũng không hát.” Trần Lương bất mãn bĩu môi.
“Vậy anh chơi bài hộ tôi đi.” Cố Tương nhét bài vào tay Trần Lương, rồi đi tới chọn bài hát.
Cố Tương hát tuy khong tốt lắm, nhưng rất xuất thần, cho nên Tiếu Nhiễm và Giai Tuệ cũng rất phối hợp vỗ tay.
“Cố tổng hát còn khó nghe hơn thế này?” Trần Lương thấp giọng hỏi Tiếu Nhiễm.
Tiếu Nhiễm dùng sức đạp Trần Lương một cái:”Cái gì mà khó nghe? Chị Cố Tương hát rất khá.”
Trần Lương vẻ mặt nham hiểm:”Thế này mà cũng trầm trồ khen ngợi? Xem ra vị ma quỷ âm nhạc chọc thủng não nhà cô thực sự chấn động.”
“Anh muốn chấn động, chúng tôi còn không hát cho anh nghe đâu.” Tiếu Nhiễm kiêu ngạo nói.
“Tôi chỉ hát cho vợ tôi nghe thôi.” Cố Mạc ôm chầm thắt lưng Tiếu Nhiễm, hôn lên má cô một cái
Vương Giai Tuệ cười bỏ bài trong tay xuống:”Địa chủ thắng!”
Tiếu Nhiễm ảo não bĩu môi:”Sao lại là cậu thắng?”
“Bởi vì tớ tập trung.” Vương Giai Tuệ khẽ cười trả lời.
“Chồng, anh chơi giúp em đi! Nhất định phải thắng một ván!” Tiếu Nhiễm đưa bài cho Cố Mạc, không cam lòng nói.
Cố Mạc bế Tiếu Nhiễm ngồi lên đùi mình, hai tay xuyên qua dưới nách cô, thuần thục xếp bài.
Tiếu Nhiễm bị hành động lưu loát liền mạch của Cố Mạc làm cho mê hoặc, quay đầy lại hỏi:”Chồng, anh luyện mấy chiêu này từ bao giờ vậy?”
“Mới đây.” Cố Mạc hôn Tiếu Nhiễm một chút, mệ hoặc cười nói.
“Dạy em!” Tiếu Nhiễm lập tức hưng phấn ra lệnh.
“Được! Về nhà dạy em.” Cố Mạc lập tức đồng ý.
Cố Tương hát xong bài thứ hai thì Cố Mạc thắng một ván.
Tiếu Nhiễm lập tức kích động xoay người, ôm mặt Cố Mạc hôn mạnh một cái:”Chồng, anh quá tuyệt vời!”
“Anh không phải là mạnh nhất. Là do em không chịu động não.” Cố Mạc cưng chiều nói.
“Em phiền nhất là nhớ bài.” Tiếu Nhiễm gãi gãi đầu, “So với tích phân vi phân còn khó hơn.”
Cố Mạc xoa đầu Tiếu Nhiễm:”Em chính là không am hiểu. Không phải khuyết điểm.”
“Thêm ván nữa?” Trần Lương khiêu khích nhìn Cố Mạc.
“Không thành vấn đề.” Cố Mạc lạnh lùng cười.
Vương Giai Tuệ nhìn hai người:”Hai người là đàn ông mà đấu với một người con gái?”
“Em có thể tìm trợ thủ” Trần Lương lập tức đề nghị.
Tần Viễn Chu vươn tay ra với Vương Giai Tuệ:”Để anh.”
“Cảm ơn anh rể! Giúp em thắng hai bọn họ!” Vương Giai Tuệ lập tức cười yêu cầu.
“Chuyện nhỏ.” Tần Viễn Chu không cho là đúng nở nụ cười.
Vương Giai Tuệ yên tâm đưa bài cho Vương Giai Tuệ, liền ngồi cạnh Cố Tương, nghe cô hát.
Cố Tương đưa micro cho Giai Tuệ, cô liền gia nhập đội ngũ ca hát, hai người càng hát càng thấy hợp, càng thấy vui vẻ.
“Này em dâu, cô tha cho lỗ tai của tôi đi! Ma quỷ âm nhạc xuyên thủng não nhà mấy người không biết có thể đến mức đi vào sử sách hay không.” Trần Lương ngẩng đầu khoa trương nói.
“Tôi sẽ hát!” Cố Tương kiêu ngạo nói, “Không phục thì tới đây!”
“Đến thì đến!” Trần Lương ném bài lên bàn, liền đi tới nhập bọn với Cố Tương.