Editor: Quỷ Quỷ
Liêu Phàm căng thẳng ngồi trong phòng ăn, thỉnh thoảng lại cắn môi.
Cô vốn muốn từ chối Cố Mạc, nhưng lại ngượng ngùng.
Dù sao Cố Mạc cũng là người cho cô cơ hội hồi sinh.
Cô sờ sờ gương mặt bóng loáng của mình, hốc mắt ửng đỏ.
Cố Mạc nói, chỉ là xem mặt, nếu không hài lòng thì có thể tùy ý rời khỏi.
Cho nên xuất phát từ lòng biết ơn, cô đến đây, tham gia một bữa ăn xã giao.
Không biết đối phương là ai?
Một người đàn ông mặc quân phục vội vàng đẩy cửa nhà hàng, đi thẳng đến chỗ Liêu Phàm đang ngôi.
“Thật xin lỗi, tôi tới muộn.” Trần Lương cởi mũ để xuống bên cạnh bàn áy náy nói.
Khi anh nhìn nhận ra đó là Liêu Phàm, lặng đi một chút:”Là cô?”
“Anh là…Đoàn trưởng Trần?” Liêu Phàm cũng sửng sốt.
“Tôi còn không ngờ đó là cô.” Trần Lương nở nụ cười.
“Hai ta rất có duyên.” Liêu Phàm cười dịu dàng,
Cố Mạc nói đối phương là rồng giữa loài người, quả nhiên không sai.
Trần Lương cũng cười:”Tôi không biết cô gái xinh đẹp mà Cố Mạc nói đến chính là cô.”
“Tôi….xinh đẹp sao?” Liêu Phàm xoa mặt mình, có chút thẹn thùng hỏi.
Cho đến bây giờ cô vẫn bất ngờ vì gương mặt mới này. Mặc dù trước kia cô cũng rất đẹp, nhưng cũng không đến mức làm cho người ta phải trầm trồ xuýt xoa. Mười năm rưỡi không ra người ra quỷ đã qua, cô thật sự lúc nào cũng vì sự thay đổi của gương mặt này mà vui cười.
Cuộc sống cuối cùng cũng mở ra cánh cửa hạnh phúc cho cô.
Bao nhiêu nỗi lo lắng của cô đều đã tan biến.
Chỉ là mỗi khi nghĩ về Cố Nhiên, ngẫu nhiên cảm thấy u ám.
“Rất được!” Trần Lương chân thành khen ngợi.
Anh rất ít khi khen phụ nữ, đây là lần đầu tiên.
“Đoàn trưởng Trần, anh làm tôi ngượng đến mức đến không ăn nổi cơm sao?” Liêu Phàm ngượng ngùng hỏi.
“Tuyệt đối không có ý đó.” Trần Lương mở thực đơn ra, cười hỏi, “Muốn ăn gì?”
“Tùy, tôi không ăn kiêng.” Liêu Phàm dịu dàng trả lời.
Trần Lương cứ gọi một món là lại hỏi ý kiến Liêu Phàm, đến khi đồ ăn chất đầy bàn.
“Không cần gọi nhiều như vậy đâu.” Liêu Phàm nhìn đồ ăn được bưng lên xong, liền có chút hối hận vì vừa rồi mình cứ ngây ngốc không phản đối.
“Ăn không hết thì đóng gói.” Trần Lương nửa đùa nửa thật nói.
Liêu Phàm nở nụ cười.
“Tôi vốn dĩ chỉ là tùy tiện đi xem mặt, không ngờ là cô.” Trần Lương nghiêm túc nhìn thoáng qua Liêu Phàm.
“Là tôi thì sao?” Liêu Phàm cười hỏi.
“Tôi không thể bỏ mặc người quen được.” Trần Lương bị nụ cười tươi của Liêu Phàm hấp dẫn.
“Chúng ta đều có cố nhân, anh không cần để bụng mấy lời của anh Cố đâu.” Liêu Phàm nhớ rõ nỗi tương tư của anh, nhớ rõ nỗi thống khổ của anh, liền cười nói.
“Gần đây sao rồi? Đã quên anh ta chưa?” Trần Lương quan tâm hỏi.
“Tình cảm mười năm, không phả muốn là quên ngay được. Nhưng tôi đang cố gắng quên.” Liêu Phàm khẽ thở dài, “Tôi phát hiện ra rằng thực ra trong thâm tâm cũng không đau đớn đến vậy. Có lẽ tình cảm thực sự đã thay đổi?”
“Vậy là tốt rồi, sống cho những gì làm cô yêu thích.” Trần Lương cười nói.
“Tôi có thuê một mặt tiền cửa hàng, muốn mở một tiệm cà phê.” Liêu Phàm bắt đầu hưng phấn nói ra kế hoạch của mình, “Cuộc sống mười năm nay không ra người ra quỷ, tôi không thể ra ngoài đường tự do chơi đùa, nhưng lại có thể rèn luyện được khả năng nấu ăn. Chờ tiệm cà phê của tôi khai trương rồi, mời anh đến nếm thử tay nghề của tôi.”
“Được. Tôi sẽ mang thêm vài người bạn đến ủng hộ cô.” Trần Lương lập tức sảng khoái đáp ứng.
Liêu Phàm cảm kích nở nụ cười.
Trần Lương vừa cắt bít tết vừa nói với Liêu Phàm:”Đây là bữa ăn xã giao dễ chịu nhất mà tôi từng ăn.”
“Tôi cũng vậy…” Liêu Phàm chợt đỏ mặt, “Thật ra, đây là lần đầu tiên chúng ta chính thức gặp mặt, nhưng lại không căng thẳng chút nào. Có lẽ bởi vì chúng ta biết nhau từ trước rồi.”
Trần Lương gật gật đầu:”Có lẽ.”