Editor: Nhã Y Đình
Liêu Phàm tỉnh lại, đầu đau như muốn nứt ra, mơ màng mở trừng mắt.
Lúc cô nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Trần Lương đã giật mình, ngồi thẳng dậy.
Vậy mà cô lại dựa vào người Trần Lương ngủ cả đêm.
Cô cúi đầu, nhìn thấy quần áo vẫn còn chỉnh tề, mới thở phào một hơi.
Trần Lương đúng là một người đàn ông đàng hoàng.
Rốt cuộc đêm qua bọn họ uống bao nhiêu chứ?
Trần Lương bị Liêu Phàm đánh thức, ngồi dậy, mơ mơ màng màng.
Nhìn thấy Liêu Phàm ở bên cạnh, anh cũng giật mình.
“Liêu... Liêu Phàm? Tôi... Tôi không... không có...” Trần Lương lắp bắp nói.
Liêu Phàm vội vàng lắc đầu: “Hôm qua tôi say!”
Trần Lương gãi tóc, xấu hổ nói: “Tôi cũng quá say!”
Thấy Trần Lương đang tự trách, Liêu Phàm vội vàng an ủi: “Chúng ta chỉ ngủ một đêm thôi!”
Nhưng mà nói xong những lời này, mặt cô lại hồng lên.
“Ngủ một đêm thôi!” – Bốn chữ này lại khiến người ta có suy nghĩ khác.
Cô vội vàng giải thích, “Chúng ta chỉ uống rượu, không làm gì cả!”
“Tôi biết!” Trần Lương khôi phục sự bình tĩnh, áy náy nhìn Liêu Phàm, “Tôi không nên uống rượu nhiều như vậy. Có lẽ là đồng bệnh tương liên...”
Mặt Liêu Phàm càng hồng hơn: “Tôi... Tôi về nhà.”
“Tôi đưa cô về!” Trần Lương lập tức lấy chìa khóa xe, muốn đưa Liêu Phàm về nhà.
“Không... Không cần! Tôi bắt xe về là được rồi!” Liêu Phàm vội vàng rời khỏi nhà Trần Lương, không cho anh cơ hội phản ứng.
——
Hạnh phúc đột nhiên đến khiến cho người ta có chút khó tiếp nhận được.
Tiếu Nhiễm tỉnh lại trên giường phủ đầy hoa hồng nhìn thấy đôi mắt trong veo của Cố Mạc.
“Chào buổi sáng!” Cô cười lên tiếng chào.
“Không phải là buổi sáng nữa!” Cố Mạc chỉ ngoài trời, cười nói, “Đã hai rưỡi chiều rồi!”
“Đều tại anh, tối qua...” Tiếu Nhiễm đỏ mặt chọc chọc ngực Cố Mạc.
“Tối hôm qua làm sao?” Cố Mạc cúi thấp đầu, mị hoặc cười hỏi.
“Anh biết rõ rồi mà còn hỏi!” Tiếu Nhiễm thẹn thùng cắn môi.
“Một đêm làm bảy lần?” Cố Mạc chậm rãi nói năm chữ, đổi lại mấy cái đánh của Tiếu Nhiễm.
“Mặc tiên sinh, da mặt anh dày đến mức nào vậy?”
“Để xem có thể so với cái gì nào? Có thể so với tường thành!” Cố Mạc cười vang áp trụ Tiếu Nhiễm.
Tiếu Nhiễm vôi vươn tay ngăn đôi môi của Cố Mạc, nhanh nhẹn tránh khỏi người anh, chạy vào phòng tắm.
Cố Mạc không vội xuống giường, lấy hai bộ áo tắm vào theo. Tiếng thét chói tai, tiếng cầu xin tha thứ rồi tiếng thở gấp vang lên mãi đến khi hoàng hôn mới dừng lại...
Tiếu Nhiễm nằm úp sấp trên bàn cơm, u oán trừng mắt nhìn Cố Mạc: “Anh... đúng là đồ vô lại!”
“Thịt bò hay trứng ốp lếp?” Cố Mạc không để ý đến sự tức giận của Tiếu Nhiễm, cười hỏi.
“Không thèm!” Tiếu Nhiễm đỏ mặt sẵng giọng.
Tuy là đêm tân hôn nhưng không nhất thiết anh phải cuồng dã như vậy chứ?
Cô không còn chút khí lực nào, chân nhũn hết cả.
Cố Mạc cắt miếng thịt bò, đưa đến bên miệng Tiếu Nhiễm: “Ăn nhiều một chút. Không bổ sung thể lực thì sao tối tiếp tục được!”
“Anh vẫn muốn sao?” Tiếu Nhiễm ngồi thẳng người, tức giận trừng mắt nhìn Cố Mạc.
“Anh yêu em mà!” Cố Mạc tủi thân nhìn Tiếu Nhiễm.
“Em quyết định tối nay bỏ nhà ra đi!” Tiếu Nhiễm đứng bật dậy, chạy chậm lên lầu.
Cố Mạc vội vàng buông dao nĩa, đuổi theo cô.
Thấy Tiếu Nhiễm đang thu dọn đồ đạc, anh vội vàng ôm cô từ phía sau: “Yêu em mà còn không được sao?”
Tiếu Nhiễm đỏ mặt trốn khỏi đôi môi của Cố Mạc: “Yêu quá nhiều thì không đúng!”
“Vậy hôm nay anh sẽ làm hòa thượng vậy. Đừng đi, không được ôm em, anh sẽ mất ngủ!” Cố Mạc u oán nói.
“Nói lời giữ lời!” Tiếu Nhiễm xoay người ôm cổ Cố Mạc.
“Nói lời giữ lời!” Cố Mạc bất đắc dĩ xoa mũi Tiếu Nhiễm, yêu chiều trả lời.
Tiếu Nhiễm nhảy lên người Cố Mạc, chân quắp lấy eo anh, giơ tay chiến thắng.
Cố Mạc chỉ có thể cười khổ, không nỡ buông tay.
Cô là bảo bối của anh, là người duy nhất anh yêu.