Sa Vào Trêu Ghẹo Vợ Yêu: Tổng Giám Đốc Vô Cùng Cưng Chiều

Chương 309: Chương 309




“Liền là... Thuốc quá thời hạn, có người chết!” Thư ký nhìn Dương Nguyệt Quyên, run như cầy sấy trả lời.

“Cái gì?” Tiếu Bằng Trình ngã sấp xuống ghế.

Ông biết được không thu hồi lại thuốc kia được thì sẽ xảy ra chuyện, không nghĩ tới chưa đợi ông thu lại, đã xảy ra chết người!

“Nguyệt Quyên... bà vậy mà lừa gạt tôi nhiều chuyện như vậy.”

Ông tức giận trừng mắt nhìn Dương Nguyệt Quyên.

Dương Nguyệt Quyên không sao cả nhún vai: “Ai biết xảy ra chuyện như thế này? Lão Lý đúng là vô dụng, em cho ông ta 50 vạn mà cũng không thể áp xuống chuyện một người chết.”

Tiếu Bằng Trình phẫn nộ đánh về phía Dương Nguyệt Quyên, hung hăng cho bà một cái tát: “Bà cho người ta 50 vạn?”

“Ở nơi thâm sơn cùng cốc đó mạng người đều là tiện! Cả đời bọn họ cũng không làm được 50 vạn! Tôi nói sai rồi sao?” Dương Nguyệt Quyên bụm mặt, không cam lòng nói.

Tiếu Bằng Trình cảm thấy ngực càng ngày càng đau, phảng phất như muốn nổ mạnh: “Bà đừng quên, bà cũng xuất thân từ nơi thâm sơn cùng cốc, mạng của bà có gì tôn quý so với bọn họ.”

“Ông sai rồi! Tôi là phu nhân tổng giám đốc tập đoàn Bằng Trình tôn quý.” Dương Nguyệt Quyên đắc ý nhìn Tiếu Bằng Trình.

Người đàn ông này hiện giờ đối với bà đã trở nên vô ích, tức chết ông mới tốt. về sau tập đoàn Bằng Trình sẽ do bà định đoạt toàn bộ.

Hai tay Tiếu Bằng Trình run rẩy chỉ vào Dương Nguyệt Quyên: “Mắt tôi bị mù rồi, vậy mà cưới người phụ nữ rắn rết như bà.”

“Người vì tài mà chết, chim vì ăn mà chết, tôi làm toàn bộ đều vì cái nhà này, tôi cũng không có một chút tư tâm.” Dương Nguyệt Quyên không hổ thẹn nói.

Tiếu Bằng Trình cấp hỏa công tâm, một hơi không đi lên, liền té xỉu ở trên ghế.

Thư ký thấy thế, khẩn trương nâng ông dậy, nói với Dương Nguyệt Quyên: “Phu nhân, người nhanh gọi 120!”

Dương Nguyệt Quyên chậm rì rì gọi điện thoại, kêu xe cứu thương, sau đó mới làm bộ thương tâm bổ nhào vào bên cạnh Tiếu Bằng Trình, vừa hô tên của ông vừa ra vẻ thương cảm rơi lệ.

....

Lúc Tiếu Nhiễm nhận được điện thoại đang ở lớp tự học. Cô vừa nghe thấy ba té xỉu, túi sách cũng không kịp thu lại, lấy di động cúp máy, vừa chạy vừa gọi cho Cố Mạc: “Cố Mạc, ba em té xỉu rồi!”

“Đừng khóc! Anh đi qua đón em!” Cố Mạc lo lắng hỏi: “Đừng khóc, ở lại trường chờ anh! Không cần gọi taxi!”

Tiếu Nhiễm gật đầu, thả chậm bước chân, đến cửa trường học bắt đầu lo lắng chờ đợi.

Không biết ba thế nào, đột nhiên lại hôn mê rồi?

Cô lo lắng cho ba rất nhiều.

Ngay lúc cô đang đợi đến nóng lòng, Cố Mạc vội vã lái xe đi qua.

“Lên xe!” Cố Mạc dừng xe lại, mở cửa ghế phụ cho cô đi lên.

Dọc đường đi, Tiếu Nhiễm đều đã khẩn trương đến rơi nước mắt.

Cố Mạc cầm tay Tiếu Nhiễm, trầm thấp nói: “Đừng khóc. Ba em nhất định không nghiêm trọng. có lẽ chờ em đến là ba em tỉnh rồi.”

“Hy vọng thế.” Tiếu Nhiễm nghẹn ngào nói: “Ba là người thân duy nhất trên thế giới này của em, nếu ông ấy chết, em không còn nơi nương tựa rồi.”

Cố Mạc khàn khàn nói: “Nha đầu ngốc! Em còn có anh!”

Tiếu Nhiễm bổ nhào vào trong lòng anh, thất thanh thống khổ: “Chú à, em sợ lắm! Em sợ lần này ba thật sự sẽ rời khỏi em!”

Cố Mạc cúi đầu, hôn nhẹ lên đỉnh đầu của cô: “Đừng sợ! Anh vẫn sẽ ở bên em.”

“Chú, nếu ba tỉnh dậy, anh không được nói cho ông ấy biết là anh đã biết người lái xe gây chuyện là em. Em không muốn để cho ông ấy lo lắng.” Đột nhiên Tiếu Nhiễm nhớ tới một sự kiện, ngẩng đầu, mỹ lệ nhìn anh.

“Được, anh đồng ý!” Cố Mạc trả lời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.