Chương 1329: Chương
Cố Mạc về đến nhà, dì Lưu liền chào đón: “Cậu Cố, cậu và Tiếu Nhiễm làm sao vậy? Cô ấy vừa mất ba, cậu lại giận dỗi với cô ấy, một ngày không ăn cơm rồi.”
Nghe được dì Lưu nói, trong lòng Cố mạc xẹt qua một chút đau lòng.
“Cô ấy... một chút cũng không?”
“Vâng. Điểm tâm và cơm trưa còn chưa mang ra.” Dì Lưu đau lòng xoa tay: “Trong khoảng thời gian này đứa nhỏ này vốn là gầy đến mức lợi hại, lại còn hư hỏng sức khỏe như thế.”
“Cháu đi xem cô ấy.” Cố Mạc không nhịn được, bước nhanh đi xuống lầu.
Mở cửa phòng, anh nhìn thấy Tiếu Nhiễm đứng cạnh cửa sổ, cửa sổ mở rộng ra, gió từ ngoài cửa sổ rót vòa, nắng chiếu qua bức màn.
Bóng lưng của cô hướng ra phía ngoài dò xét để cho anh nhìn thấy như cánh bướm úa tàn muốn giương cánh ra ngoài.
Anh lập tức chạy nhanh tới, ôm lấy eo của Tiếu Nhiễm, kéo cô rời khỏi cửa sổ.
“Nha đầu, em muốn làm gì?” Cố Mạc bối rối hỏi han.
“Cố Mạc?” Tiếu Nhiễm quay đầu lại, nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc, trong đầu lại bắt đầu hiện lên cảm giác đau đớn.
“Em đã hại bác gái thành người sống đời sống thực vật, lại còn muốn hại chết chính mình sao?” Cố Mạc đau lòng quát.
Tiếu Nhiễm đặt ngón trỏ ở trên môi thở dài một tiếng, sau đó thần kinh nói: “Anh không biết là sau khi nhảy xuống thì xong hết mọi chuyện sao?”
“Xong hết mọi chuyện? Em cho là em chết có thể chuộc tội được không? Một cái mạng của em có thể làm được gì?” Cố Mạc phẫn nộ rống to.
Phẫn nộ lấn át sợ hãi trong lòng anh, anh không chú ý tới ngữ khí của mình có bao nhiêu bén nhọn.
“Ít nhất cũng là một cái mạng.” Tiếu Nhiễm đờ đẫn trả lời.
“Em hại chết người, hiện giờ đã biết nghiệp chướng nặng nề rồi chứ? Kia lúc trước vì sao lại hại bác gái?” Cố Mạc đau lòng hỏi han.
Tiếu Nhiễm đột nhiên ôm lấy đầu, tố chất thần kinh quát: “Em liền muốn hại bà ấy, em muốn giết bà ấy, em muốn giết bà ấy.”
Cố Mạc nghe được Tiếu Nhiễm nói, phẫn nộ đẩy cô ra, hung hăng vung một cái tát: “Em bình tĩnh lại đi.”
Nói xong, Cố Mạc đóng toàn bộ cửa sổ lại, nhìn cũng không nhìn đến Tiếu Nhiễm ngã trên mặt đất, lạnh lùng xoay người rời đi.
Tiếu Nhiễm đau đớn ôm má quỳ rạp trên mặt đất, hồi lâu không có nhúc nhích.
Trong đầu vẫn có âm thanh nói cho cô: Mày là người có tội, mày là tội phạm giết người.”
Cô dùng lực quăng đầu, nghĩ muốn đuổi âm thanh kia ra khỏi đầu, nhưng nó lại giống như một loại ma chướng, chui vào trong đầu cô, không chịu rời đi.
Mặt đau quá.
Cô đứng lên, mờ mịt nhìn cửa sổ phòng nhắm chặt.
Vừa rồi sường như Cố Mạc từng trở về.
“Một cũng trăm rồi hả? Em cho là em chết có thể chuộc tội? Một cái mạng của em có thể làm được gì?”
“Em hại chết người, hiện giờ đã biết nghiệp chướng nặng nề rồi chứ? Lúc trước vì sao lại hại bác gái?”
“Em bình tĩnh lại đi!”
...
Cố Mạc lạnh lùng vô tình mà nói từng câu một như dao khoét vào trong lòng cô.
Cô hại chết phu nhân Tưởng, đúng là nghiệp chướng nặng nề.
Cho dù dùng một cái mạng này để đền, cô cũng chỉ có thể đền một, không trả được hai mệnh nhà họ Tưởng.
Là cô thiếu nợ nần.
Cô nhìn về phía cửa sổ, muốn dùng lực mở cửa sổ, lại phát hiện không thể mở được ra.
Rốt cuộc thì Cố Mạc đã làm gì?
Khóa cứng cửa sổ!
Cô muốn tự sát trả nợ cũng không thể.
Cô ngã ngồi dưới đất, thống khổ bụm mặt.
“Mày là tội phạm giết người, mày là tội phạm giết người!”
Trong đầu có âm thanh một mực lặp lại những lời này.
Ánh sáng chói mắt, âm thanh quỷ mị, suy nghĩ hỗn loạn... hạnh hạ cô, khiến cô đau đến co rút thành một cục.
...
Trước khi Ưng Mẫn lên máy bay, quay đầu lại, cười lạnh nhìn thoáng qua.
“Tiếu Nhiễm, nhanh hưởng thụ quà mà tôi tặng cô đi.”
Khi chọn một tâm lý học lúc đó, rốt cuộc cũng có đất dùng.
Cô đã thành công khống chế Tiếu Nhiễm.
Cố Mạc, phần quà này thế nào?