Ăn cháo xong, Tiếu Nhiễm suy yếu dựa vào Cố Mạc: “Em còn nhiều bài tập chưa làm.”
Cố Mạc cau mày, lập tức nói: “Không làm, ngày mai xin nghỉ!”
“Không được, em không muốn xin nghỉ, em còn muốn đi học!” Tiếu Nhiễm giãy dụa ngồi dậy, mặc áo khoác vào.
Cố Mạc đau lòng ngồi chỗ cuối ôm lấy cô, hướng về thư phòng. Anh đặt cô
xuống ghế, lấy túi xách cho cô: “Anh cùng em, sẽ không hỏi anh.”
Tiếu Nhiễm cười gật đầu: “Sinh viên tài giỏi của Havard, cầu còn không được.”
Cố Mạc dịu dàng vuốt má Tiếu Nhiễm, đau lòng nói: “Có thể viết bao nhiêu,
không cần cậy mạnh, cùng lắm thì mai hết bệnh rồi bồi bổ gấp đôi.”
“OK!” Tiếu Nhiễm làm tư thế ok, mở ra túi sách bắt đầu làm bài.
Cố Mạc ngồi xuống ghế dựa vào người Tiếu Nhiễm, chuyên chú nhìn cô làm vài.
“Đề này không thể chọn A, bởi vì…” Cố Mạc chỉ vào bài tập, bắt đầu giảng bài cho cô.
“Chú à, Anh ngữ của anh tuyệt quá!” Tiếu Nhiễm sùng bái nhìn anh.
“Năm đó anh thi đỗ 8.8, ở Mỹ vài năm cũng không phải bỏ đi!” Cố Mạc dịu dàng vuốt tóc Tiếu Nhiễm, thản nhiên cười nói.
“8.8? Anh là người sao?” Tiếu Nhiễm khiếp sợ nhìn Cố Mạc. cô thật muốn mở đầu của anh ra, nhìn xem kết cấu bên trong thế nào. Tuy cô biết rằng anh
rất lợi hại, cũng không nghĩ là đến trình độ này. Cao nhất là 9, anh đỗ
8.8, … trời ơi, thế nhưng đối với người chỉ mười lăm tuổi đã thi đỗ đại
học Q như anh mà nói, có lẽ đây là bản lĩnh hết sức bình thường.
“Em có thể sùng bái anh, đồng thời, anh cũng là người đàn ông của em!” Cố Mạc cười nói.
Đột nhiên anh rất muốn làm một vị thần trong lòng cô, được cô sùng bái. Cô
nhìn anh với đôi mắt giống như nhìn thần tượng, mở to thật lớn thỏa mãn
kiêu ngạo của anh.
Anh không cần người khác sùng bái, thầm nghĩ chỉ muốn mình cô là đủ!
“Em có thể không đề cập đến không?” Tiếu Nhiễm đỏ mặt kháng nghị.
“Nhanh đứng lên đi! Anh muốn ăn rou!” Cố Mạc phủ bên tai cô, cười nói.
“Họ Cố kia, anh còn quấy rối thì cút ra ngoài cho em!” Tiếu Nhiễm dùng sức
đạp Cố Mạc một cái, nhưng bởi vì mất trọng tâm, một cước này không hề có lực sát thương. Chẳng những anh không khóc mà còn cười đến hoan ái.
“Có thể đi, nhưng phải hai người cùng đi mới được!”
Tiếu Nhiễm nâng cằm, bắt đắc dĩ đảo mắt: “Cho anh vào làm giáo viên chính là một sai lầm lớn nhất!”
“Anh sẽ dạy em!” Cố Mạc lập tức kháng nghị.
“Anh chuyên môn đến quấy rối!” Tiếu Nhiễm chu miệng, bất mãn nói.
“Không quấy rối rữa, anh ngồi đây không nói gì cả, em có câu hỏi gì cứ hỏi
anh.” Cố Mạc quàng tay lên vai cô, vây cô ở trong ngực mình, vô tội nói.
Tiếu Nhiễm ra vẻ nghiêm túc nói với Cố Mạc: “Không được quấy rối.”
“Tuyệt không quấy rối!” Cố Mạc giơ một bàn tay lên thề.
Tiếu Nhiễm cười tiếp tục làm bài: “Chú à, anh xem đề này đi, em nên dùng công thức bình thường hay là cách nào khác?”
“Hẳn là…” Cố Mạc bắt đầu nghiêm túc giúp cô. Lúc này, anh không có làm phiền cô.