Sa Vào Trêu Ghẹo Vợ Yêu: Tổng Giám Đốc Vô Cùng Cưng Chiều

Chương 540: Chương 540: Có đau hay không?




Chương 541: Có đau hay không?

Editor: Nhã Y Đình

Cố Tương đi xuống xe, vừa xoa cổ, vừa nói: “Thật xin lỗi, tất cả phí tổn, tôi sẽ bồi thường.”

Cô biết bản thân đuối lý, cho nên ngoại trừ xin lỗi cũng không ngụy biện một lời.

“Bồi thường có tác dụng sao? Xe tôi bị cô tông như thế, chắc chắn phải vài ngày liền không thể đi kiếm tiền!” Tài xế taxi tức giận, siết chặt nắm đấm, dáng vẻ như muốn đánh Cố Tương đến nơi.

“Làm nhỡ công việc của anh, tôi cũng sẽ bồi thường!” Cố Tương cúi người xin lỗi. Bởi vì cổ đau, nên lúc cô khom người, đau đến nhếch miệng, lập tức đứng thẳng người, xoa cổ.

Nhìn thấy dáng vẻ này của cô, Tần Viễn Chu cúp điện thoại rồi đi tới: “Tôi đã gọi điện thoại cho cảnh sát giao thông rồi, lát nữa bọn họ sẽ tới. Người nào có trách nhiệm là rõ thôi. Ngư Tứ, để tôi đưa cô đến bệnh viên trước đã!”

Ngư Tứ?

Nghe thấy bút danh của mình được Tần Viễn Chu thản nhiên nói ra. Cô quên cả xoa cổ, tim đập mạnh, loạn nhịp hỏi: “Tại sao anh biết tôi là Ngư Tứ?”

“Ở quán cà phê thành phố B, biên tập của cô đã nói rồi!” Tần Viễn Chu đỡ lấy Cố Tương, vội vàng nói: “Lên xe tôi đi!”

“Mẹ, mày đừng có hòng đâm người ta rồi bỏ trốn!” Lái xe thấy Tần Viễn Chu muốn dẫn Cố Tương rời đi, lập tức chặn trước mặt bọn họ.

“Cô ấy bị thương ở cổ. Tránh ra, nếu để lâu, chẳng lẽ anh muốn bồi thường?” Tần Viễn Chu lạnh lùng nhìn tài xế xe taxi. Từ trước đến giờ anh đều phản cảm với loại đàn ông thô bạo, ác miệng với phụ nữ.

“Vậy mấy người cũng không thể đi như thế được!” Lái xe bị dáng vẻ không giận mà uy của Tần Viễn Chu dọa sợ, lui về phía sau một bước.

“Tiểu Vương!” Tần Viễn Chu lớn tiếng gọi lái xe của mình, lạnh nhạt nói, “Cậu ở đây cùng với vị tiên sinh này chờ cảnh sát giao thông đến. Sau khi có kết quả, nếu phải bồi thường thì chắc chắn Cố tiểu thư sẽ bồi thường đủ!”

“Bọn mày đừng nghĩ dùng kế điệu hổ ly sơn!” Lái xe vẫn chặn đường.

Cố Tương lấy danh thiếp ở trong ví ra: “Đây là danh thiếp của tôi, tôi là thành viên trong hội đồng quản trị của tập đoàn Mạc Y. Chắc chắn sẽ không vì một chút tiền nhỏ này mà bỏ chạy!”

Lái xe bán tín bán nghi, nhìn tấm danh thiếp màu hồng nhạt kia: “Thành viên hội đồng quản trị . . . . . . Cố Tương? Cô có quan hệ gì với Cố Mạc?”

“Đó là anh cả tôi! Tôi có thể đi chưa?” Cố Tương ôm cổ, đau đớn hỏi.

Lúc này lái xe mới đồng ý để cô đi.

Đột nhiên lúc này cô có chút cảm kích anh trai lúc trước thành lập công ty đã cho cô một chút cổ phần. Cho nên, cô có thể tạm giữ chức thành viên hội đồng quản trị vô tích sự này. Nếu không, hôm nay cũng không dễ dàng đi như vậy.

Tần Viễn Chu dẫn Cố Tương lên xe, chủ động thắt dây an toàn giúp cô, rồi chỉnh gối dựa giúp cô, quan tâm hỏi: “Như vậy có còn đau nữa không?”

“Đỡ rồi!” Cố Tương cảm kích nhìn Tần Viễn Chu một cái.

Vì sao khi cô muốn giữ khoảng cách với anh lại càng không cách nào giữ khoảng cách vậy?

Quan hệ giữ bọn họ là duyên phận gì đây?

“Ở gần đây có khoa chỉnh hình nào tốt không?” Tần Viễn Chu khởi động xe, hỏi cô.

Từ lúc học đại học, anh đã rời khỏi thành phố này, chỉ có tết mới có dịp về nhà ăn tết cho nên tuy anh sinh ra ở thành phố A nhưng lại xa lạ với nơi này.

“Bệnh viện XX đi! Anh trai tôi là bác sĩ chỉnh hình!” Cố Tương nói xong, lập tức lấy lấy điện thoại di động.

“Sao vậy?” Tần Viễn Chu quan tâm hỏi.

“Tôi gọi cho anh trai tôi!” Cố Tương nói xong, gọi điện cho Cố Nhiên.

“Nhóc Tương, sao hôm nay lại gọi điện thoại cho anh thế?”

“Em bị tai nạn. . . . . . Anh đừng vội! Không nghiêm trọng đâu. Anh chờ ở bệnh viện đi!” Cố Tương nói xong thì cúp điện thoại.

Vừa rồi khi cô nói gặp tai nạn, ở chỗ Cố Nhiên vang lên tiếng loảng xoang, xem ra anh ấy bị dọa sợ không nhẹ.

Tuy bình thường anh em bọn họ hay trêu chọc nhau nhưng lúc xảy ra chuyện Cố Nhiên thật sự rất giống người anh trai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.