Chương 1285: Có phải rất tuấn tú hay không?
Editor: Nhã Y Đình
Ngày mai là ngày thi đại học, Cố Nhiên quyết định đưa Vương Giai Tuệ đi xả hơi một hôm. Cho nên, sáng sớm rời giường, ăn xong điểm tâm đã đưa cô đến trường đua ngựa.
Vương Giai Tuệ thay quần áo xong, lúc ra ngoài thấy dáng vẻ anh tuấn của Cố Nhiên, mê muội mà quên cả hô hấp.
“Có phải rất tuấn tú hay không?” Cố Nhiên pose dáng của người mẫu, cười kiêu ngạo.
“Không phải. . . . .” Vương Giai Tuệ nhăn mặt, cố nến cười, lúc Cố Nhiên bắt đầu bất mãn thì mới bổ sung câu sau: “Mà đẹp trai!”
Cố Nhiên hài lòng chớp chớp mắt với Vương Giai Tuệ.
Vương Giai Tuệ tiến lên, ôm lấy cánh tay Cố Nhiên: “Đi thôi, em muốn nhìn thấy con ngựa của anh!”
“Trước khi thỏa mãn lòng hiếu kỳ của em có phải em nên thỏa mãn dục vọng của anh trước không?” Cố Nhiên ôm lấy eo Vương Giai Tuệ, không kiềm chế mà cười hỏi.
Vương Giai Tuệ nhấc chân đã đi ủng, làm như muốn giẫm lên chân Cố Nhiên.
Cố Nhiên kịp thời tránh né.
“Nếu còn nói đùa nữa em sẽ giẫm thật đó!” Vương Giai Tuệ uy hiếp.
“Không đùa nữa!” Cố Nhiên dắt tay Vương Giai Tuệ đưa cô đi vào trường đua ngựa.
Người trông ngựa đang giữ một con ngựa màu đen tuyền đứng chờ ở bên cạnh.
“Cố Nhiên, ngựa sẽ không đá người đâu đúng không?” Vương Giai Tuệ thấy con ngựa vạm vỡ thì có chút lo lắng.
“Có anh, nó không dám đâu!” Cố Nhiên kiêu ngạo ói.
“Anh nghĩ nó là bệnh nhân của anh hay sao mà ngoan ngoãn nghe lời anh chứ?” Vương Giai Tuệ chu miệng, cười chế nhạo.
“Đúng thế mà!” Cố Nhiên vuốt cằm, nhìn con ngựa đen, nói với nó, “Lão Vương, giới thiệu một chút, đây là bà xã tao!”
Con ngựa đen ngẩng đầu lên, khì mũi thật mạnh.
Vương Giai Tuệ bị chọc cười, “Ngựa của anh lại gọi là Lão Vương sao? Bác sĩ Mông Cổ, sao anh chẳng có chút sáng tạo nào thế?”
“Tên này rất hay, dễ nghe!” Cố Nhiên vỗ vào lưng ngựa, cười nói, “Lão Vương, mày cực kỳ hài lòng với cái tên này đúng không?”
Con ngựa ngẩng đầu lên, lỗ mũi phun khí.
“Nó đang khinh bỉ anh đó!” Vương Giai Tuệ cười ôm bụng.
Ngựa của Cố Nhiên cũng như ai đó, cực kỳ có cá tính nha.
“Nó đang đồng tình với anh!” Cố Nhiên không chịu thừa nhận, nhíu mày.
“Nó đang khinh bỉ anh!” Vương Giai Tuệ chỉ dáng vẻ lạnh lùng, cao ngạo của con ngựa, cười chế nhạo Cố Nhiên.
“Ngựa rất giống anh, rất khốc!” Cố Nhiên kiêu ngạo mà vỗ lưng ngựa.
Vương Giai Tuệ bị sự chai mặt của Cố Nhiên chọc cười.
“Không chọc em nữa! Lại đây, anh bế em lên ngựa!” Một tay Cố Nhiên giữ dây cương, một tay ôm eo Vương Giai Tuệ.
Con ngựa gõ chân xuống đất khiến Vương Giai Tuệ sợ tới mức trốn vào lòng Cố Nhiên.
“Lão Vương, nếu mày dám hất bà xã tao ngã, tao sẽ cưa xương đùi của mày đó!” Cố Nhiên khí phách uy hiếp.
Dường như con ngựa hiểu Cố Nhiên nói gì, lui về sau vài bước.
“Bác sĩ Mông Cổ!” Vương Giai Tuệ cười chu miệng lên.
Cố Nhiên quả thật là bác sĩ khoa chỉnh hỉnh mà, ngay cả uy hiếp ngựa cũng dùng câu chữ bệnh nghề nghiệp nói ‘cưa chân’.
“Mặc kệ là bác sĩ Mông Cổ hay thầy lang, có thể cưa xương cốt là bác sĩ tốt mà!” Cố Nhiên kiêu ngạo nhíu mày.
“Được rồi! Em còn muốn cưỡi ngựa. Nếu mà tiếp tục nói chuyện với anh thì em sẽ cười đau hết cả bụng mất!” Vương Giai Tuệ cố gắng nhịn cười.
Cố Nhiên ghìm chặt dây cương, ôm ngang Vương Giai Tuệ lên lưng Lão Vương rồi tự anh xoay minh lên ngựa.
Tư thế suất khi khiến cho Vương Giai Tuệ quay đầu lại, nhìn anh cực kỳ sùng bái.
“Ôm eo anh!” Hai tay Cố Nhiên nắm dây cương, cười nói với Vương Giai Tuệ ngồi phía trước.