Chương 1099: Đó là lỗi của em sao?
Editor: Nhã Y Đình
“Bác ấy vẫn là ba của cô. Biết cô hối hận, không cùng mẹ cô làm chuyện xấu thì sớm muộn gì bác ấy sẽ tha thứ cho cô thôi! Thật đó!” Ninh Hạo nhìn Tiếu Lạc.
“Em biết sai rồi nhưng mà ba không tin em!” Tiếu Lạc đau thương nói.
Ninh Hạo thấy bánh ngọt Tiếu Lạc ăn vẫn còn nhiều, nhìn đồng hồ, cau mày nói: “Không còn sớm, tôi phải về nhà rồi! Bảo trọng!”
“Anh Ninh Hạo!” Tiếu Lạc nhìn thấy Ninh Hạo sải bước về phía xe máy, lập tức lớn tiếng gọi tên cậu.
Ninh Hạo quay đầu, liếc mắt nhìn Tiếu Lạc một cái.
“Có phải anh hận em vì khiến chị đau lòng không?” Tiếu Lạc đau lòng nhìn Ninh Hạo.
“Tôi và cô ấy lớn lên với nhau từ nhỏ!” Ninh Hạo trả lời một câu rồi đội mũ bảo hiểm lên.
“Em biết. Em cũng tự hận bản thân, cho nên không dám nhờ ai giúp. Anh Ninh Hạo, anh đi đi. Sống chết có số, phú quý ở trời. Không có ai đồng ý giúp em đâu!” Tiếu Lạc nói xong, xoay người ngồi xuống ghế dài, vừa rơi nước mắt vừa ăn bánh ngọt. Nước mắt và kem bơ ăn vào miệng nhìn rất thương cảm.
Ninh Hạo nhìn Tiếu Lạc, không có cách nào độc ác rời đi. Cậu cởi mũ bảo hiểm, trở về ngồi bên cạnh Tiếu Lạc: “Tiếu Lạc, mỗi người đều có con đường riêng của mình. Chúng tôi yêu quý Tiếu Nhiễm bởi vì cô ấy lương thiện!”
Tiếu Lạc ngẩng đầu, nhìn Ninh Hạo: “Anh Ninh Hạo, em biết em và mẹ chẳng khác gì em kế và mẹ kế của cô bé Lọ Lem cả. Ở trong mắt mọi người, hai mẹ con em đều là người độc ác, đáng giận. Nhưng mà anh có đứng trên góc độ của mẹ con em mà suy nghĩ không? Mẹ em cũng muốn làm một người mẹ kế tốt, nhưng mà căn bản chị ấy không cho mẹ cơ hội. Vị thiên sứ lương thiện trong mắt anh kia thật ra là một thiên kim tiểu thư được chiều hư. Lúc em và mẹ chuyển vào Tiếu gia, tình thần chị ấy thát thường, mỗi lần nổi điên đều đả thương mẹ em. Nhưng mà cho tới giờ mẹ em cũng không kể cho ba nghe. Vừa chịu đựng bị chị ấy đánh chửi, vừa phải chăm sóc cho chị ấy. Một đứa em gái như em bị coi như không khí. Em đối xử tốt với chị ấy, chị ấy chỉ thờ ơ và cười nhạo. Lúc ban đầu, Tiếu gia đối với em là nơi có cũng được mà không có cũng không sao. Em cũng chẳng yêu cầu xa vời cái gì. Ai bảo em là con riêng chứ? Con riêng không có tư cách được yêu thương!”
Nói xong, Tiếu Lạc co chân lên, vùi mặt vào đầu gối, thương tâm khóc lên.
“Không nên trách cô ấy!” Giọng nói của Ninh Hạo khàn khàn, “Cô ấy cũng từng có một gia đình hạnh phúc mỹ mãn, được sự yêu thương của ba mẹ. Sự tồn tại của hai người khiến cô ấy nhận ra rằng tình thân gia đình là một sự châm chọc to lớn!”
“Mẹ em là kẻ thứ ba nhưng đó là lỗi của em sao?” Đôi mắt Tiếu Lạc ngập nước ngẩng đầu lên nhìn Ninh Hạo.
Ninh Hạo trầm mặc.
“Em không có cách nào chọn lựa sự sống nhưng có thể chọn cái chết!” Tiếu Lạc bị thương nói.
“Ngàn vạn lần cô đừng suy nghĩ luẩn quẩn trong lòng!” Ninh Hạo nghe Tiếu Lạc nói như vậy thì cảm thấy gấp gáp. Không phải cô ta muốn tự sát đó chứ?
“Sống như vậy quá đau khổ!” Tiếu Lạc thương tâm rơi nước mắt, “Em không biết nên hi vọng vào cái gì. Mẹ em có tiền mới về nhà liếc nhìn em. Chị em ít nhất còn có ba thương, ông xã yêu. Em thì chẳng có gì cả. Em chỉ sợ có một ngày mẹ em thua bạc mà bán em đi!”
Ninh Hạo nghe Tiếu Lạc nói vậy, lấy khăn tay cho cô ta: “Đừng khóc. Tìm cơ hội nào đó đến giải thích với bác Tiếu. Nói thành ý của cô, bác ấy sẽ tha thứ cho cô.”
“Em không biết. . . . .” Tiếu Lạc lấy khăn tay che miệng và mũi, đau lòng khóc nức nở.
Ninh Hạo lấy toàn bộ tiền trong ví đưa tới: “Trên người tôi không có nhiều tiền mặt như vậy!”
“Cảm ơn!” Tiếu Lạc không nhận số tiền đó, “Anh giúp em một lần nhưng không thể giúp cả đời!”
“Cầm đi! Có khó khăn gì thì gọi cho tôI!” Ninh Hạo nhét tiền vào tay Tiếu Lạc rồi xoay người rời đi.
Ninh Hạo phóng xe máy rời đi, Tiếu Lạc mới thu hồi nước mắt, nở nụ cười đắc ý.