Sa Vào Trêu Ghẹo Vợ Yêu: Tổng Giám Đốc Vô Cùng Cưng Chiều

Chương 1234: Chương 1234: Dục hỏa công tâm




Chương 1234: Dục hỏa công tâm

Editor: Quỷ Quỷ

Tiếu Bằng Trình đang họp, thì thấy thư ký hốt ha hốt hoảng chạy đến.

Ông bực mình trừng mắt nhìn đối phương liếc mắt một cái:”Hoảng cái gì?”

“Có mấy phóng viên chạy đến nhà máy thuốc của chúng ta, nói nguyên liệu chúng ta dùng sản xuất bao con nhộng có độc, muốn vạch trần chúng ta. Ở nhà máy đang xảy ra bạo động.”

“Có độc?” TIếu Bằng Trình thiếu chút nữa thì nhảy dựng lên. Việc nhập nguyên liệu vào nhà máy là do xưởng trưởng Vương, người mà ông tín nhiệm nhất phụ trách, bọn họ từ trước đến nay đều chỉ hợp tác với những nhà cung cấp chất lượng nhất. Làm sao bao con nhộng lại có độc? “Xưởng trưởng Vương đâu?”

“Đã tìm khắp nơi nhưng không thấy. Di động cũng tắt máy.” Thư ký trên trán đã toát đầy mồ hôi lạnh.

Tiếu Bằng Trình đập bàn, cảm giác huyết áp đang tăng lên, đầu óc trống rỗng.

Bằng trực giác, việc này chắc chắn liên quan đến xưởng trưởng Vương.

Người mà ông tín nhiệm nhất!

Lúc này có một nhân viên bộ phận tài vụ đột nhiên chạy tới áp vào bên tai giám đốc tài vụ, lặng lẽ nói mấy câu.

Giám đốc tài vụ nghe xong, lập tức nhăn mày:”Cậu chắc chắn?”

“Tôi vừa mới chuyển khoản thì tài khoản báo không đủ tiền. Tôi kiểm tra lại thì mới phát hiện ra.”

Hai tay giám đốc tài vụ run rẩy, trán toát mồ hôi lạnh. Ông còn chưa kịp an ủi tổng giám đốc, lại có chuyện này xảy ra:”Tổng giám đốc, sáng sớm nay tiền trong tài khoản công ty đều bị chuyển đến tài khoản của một hàng ở Thụy Sĩ.”

Tiếu Bằng Trình rốt cuộc cũng không kiềm chế được nữa, cố đứng thẳng:”Mau báo cảnh sát!”

“Tổng giám đốc!” Thư ký nhìn thấy Tiếu Bằng Trình ngã xuống, lập tức đưa tay đỡ ông, sau đó nói với người bên cạnh, “Mau gọi 110!”

Lúc Tiếu Bằng Trình tỉnh lại trong bệnh viện thì đã nhìn thấy Tiếu Nhiễm gục bên giường, ông yếu ớt vươn tay, sờ sờ đầu Tiếu Nhiễm:”Hi! Tim gan bảo bối.”

“Ba?” Tiếu Nhiễm bất ngờ ngẩng đầu, lau mạnh nước mắt, cười nói, “Ba tỉnh rồi?”

“Ba ngủ bao lâu rồi?” Tiếu Bằng Trình nhìn trời ngoài cửa sổ tối đen, yếu ớt cười hỏi.

“Suốt 8 tiếng! Ba! Chúng ta bán công ty đi. Con không muốn ba mệt mỏi như vậy.” Tiếu Nhiễm nắm chặt tay ba, trong mắt vô cùng đau lòng và lo lắng.

Buổi chiều khi đang học, Cố Mạc đột nhiên xuất hiện trước cửa phòng học, vẻ mặt nghiêm túc, cô sợ đến mức toàn thân run rẩy. Nếu không phải xảy ra chuyện lớn, anh sẽ không chạy đến trường học.

Cố Mạc nói cho cô biết công ty xảy ra vấn đề, ba dục hỏa công tâm, cấp cứu một tiếng mới được đưa vào phòng theo dõi, tim cô như bị bóp nghẹn, dường như bị nát ruột nát gan, đau đến mức suýt té xỉu.

Là Cố Mạc bế cô rời khỏi trường học, đưa đến bệnh viện.

Ba hôn mê suốt 8 tiếng, thời gian chờ ông tỉnh lại dài đằng đẵng, mỗi giây đều rất gian nan.

Cô không muốn gia sản hàng tỉ, cô chỉ muốn ba thôi!

Người thân là quan trọng nhất!

Nếu vì mấy vật ngoài thân đó mà ba bị chết, cô thà trắng tay.

“Ba còn có thể sống thêm mấy chục năm nữa. Tim gan bảo bối, đừng lo lắng.” Tiếu Bằng Trình vuốt ve mặt con gái, cưng chiều nói.

Tiếu Nhiễm ngồi bên giường, nhẹ nhàng ôm lấy Tiếu Bằng Trình:”Ba phải ở bên con!”

Cố Mạc xuất hiện ở cửa phòng bệnh, vẻ mặt không hề thoải mái.

“Tình hình công ty thế nào?” Tiếu Bằng Trình lập tức quan tâm hỏi.

“Ba cứ dưỡng bệnh đi đã.” Cố Mạc đi tới, an ủi nói.

“Con không nói cho ba tình hình thực tế, làm sao ba có thể yên tâm dưỡng bệnh được?” Tiếu Bằng Trình lo lắng hỏi.

“Không quá lạc quan.” Cố Mạc đứng bên giường, nghiêm túc nói. “Xưởng trưởng Vwong chẳng những vét sạch tài chính công ty, còn giả mạo rất nhiều danh sách hàng hóa không có thật. Trước đó không lâu công ty đã nhập một đơn hàng bao con nhộng của Phương Chính – nhà cung cấp làm ra bao con nhộng độc từng lên báo.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.