Chương 989: Em đang bay
Editor: Nhã Y Đình
“Ông xã, rượu nho ướp lạnh này là đặc sản của Đông Bắc sao?” Tiếu Nhiễm nhấp một ngụm rượu nho ướp lạnh, dáng vẻ rất hưởng thụ, nheo mắt lại.
“Ừ. Anh nghe Lynda nói rượu nho ướp lạnh này là đặc sản vùng Tập An. Nho để treo trên giàn mãi đến khi tuyết rơi, mọi thứ đóng băng hết cả thì mới được thu hoạch nho. Như vậy những quả nho ướp lạnh được sản xuất ra rượu mới có hương vị đặc trưng.” Cố Mạc nói hết những điều mình biết cho Tiếu Nhiễm nghe. Kỳ thật, anh cũng chưa bao giờ uống nhưng mà hôm qua nghe Lynda nhắc đến nên cảm thấy có hứng thú muốn cùng Tiếu Nhiễm nếm thử hương vị độc đáo này.
“Uống ngon hơn Lạp Phỉ!” Tiếu Nhiễm liếm môi, ngà ngà say.
“Cho du rượu nho ướp lạnh có ngon nhưng cũng không thể quá thích!” Cố Mạc vừa nướng thịt, vừa cười dặn dò.
“Em biết rồi!” Tuy Tiếu Nhiễm gật đầu đồng ý nhưng vẫn không ngừng uống.
“Đừng chỉ uống rượu như vậy! Ăn chút thịt đi!” Cố Mạc đưa miếng thịt chín đến bên môi Tiếu Nhiễm, đút cho cô ăn.
“Vừa uống rượu vừa được ăn thịt! Thật thích mà!” Tiếu Nhiễm giơ ngón tay cái lên cười nói.
“Cứ uống rượu rồi lát nữa em sẽ biết thế nào gọi là ‘Khó chịu’!” Cố Mạc nhẹ nhàng lắc đầu.
“Hôm nay có rượu ngon như vậy thì cứ say đi có làm sao chứ?” Tiếu Nhiễm lắc lắc đầu, tự ngụy biện.
Cố Mạc bị cô chọc cười.
Tối nay anh cũng không muốn ép buộc cô làm gì.
Nếu say, anh sẽ cõng cô về nhà.
Hai giờ sau, Tiếu Nhiễm say khướt được Cố Mạc ôm rời khỏi quán ăn Đông Bắc.
“Ông xã, anh có thể bay không?” Tiếu Nhiễm ôm cổ Cố Mạc, mơ màng cười hỏi.
“Là em đang bay!” Cố Mạc yêu chiều nói.
Đi đến bên cạnh chiếc Maybach, anh mở cửa xe, để Tiếu Nhiễm nằm ở ghế sau mới về vị trí lái.
Tiếu Nhiễm ở đằng sau, quờ quạng hai tay, vừa than: “Hôm nay có rượu hôm nay say! Quản say hay không làm gì chứ?! Ha ha!”
Cố Mạc bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
Không ngờ tửu lượng của Tiếu Nhiễm lại kém như vậy.
Chỉ một cố nhỏ rượu nho ướp lạnh đã khiến cô say túy lúy rồi.
Về đến nhà, anh ôm Tiếu Nhiễm lên lầu.
Lúc chủ động giúp cô cởi quần áo cho cô, anh đã ngửi thấy mùi rượu phả ra từ người cô: “Đúng là uống nhiều rồi. . . . .”
“Em không say mà. . . . .em rất thỉnh táo. . . . .Anh là ông xã em. . . . .! Anh xem, em đâu có nói sai chứ?” Tiếu Nhiễm dựa vào người Cố Mạc, cười ha ha.
“Sau sẽ không cho em đụng đến một giọt rượu! Ngay cả rượu hoa quả cũng không được!” Cố Mạc thở dài.
Nếu lúc cô uống rượu lại ở bên cạnh tên đàn ông có ý đồ bất lương thì cô sẽ chịu thiệt thòi.
Anh không thể lúc nào cũng ở bên cạnh cô 24 giờ được.
Cuối tuần, anh phải làm người bay rồi. Vừa phải đến vài thành phố thậm chí còn phải đến Đức nữa.
Một Cố Mạc bận rộn như vậy mới thật sự là con người anh.
Đêm nay, anh muốn ‘yêu’ cô bù!
“Chú là người xấu!” Tiếu Nhiễm buông Cố Mạc ra, xiêu vẹo đi ra ngoài, “Em muốn uống rượu, uống rượu!”
Cố Mạc tiến tới, bế Tiếu Nhiễm lên, nhanh nhẹn tắm cho cả người rồi chà lau sạch sẽ ôm cô rời khỏi phòng tắm.
Trở lại phòng ngủ, anh vội vàng đặt cô lên giường, vừa hôn vừa đẩy, mạnh mẽ áp trụ cô. . . . .
Cả một đêm, nhiệt tình như lựa. . . .
Ở ngoài trời đông giá rét, nhưng bên trong lại ấm áp như mùa xuân.
Một tháng không chạm đến Tiếu Nhiễm, Cố Mạc giống như con báo săn mồi mất lý trí, miếng thịt đến miệng đều muốn ăn sạch sẽ.
Hôm sau, lúc Tiếu Nhiễm tỉnh lại, cảm giác cả người giống như bị xẻ nửa, đau đớn, vô lực.
Cô nằm úp sấp trên giường, oán hận trừng mắt nhìn vẻ mặt thỏa mãn của Cố Mạc: “Cút!”
“Được!” Cố Mạc ôm chầm lấy eo Tiếu Nhiễm, xoay người áp trụ cô.
“Em bảo anh cút!” Tiếu Nhiễm tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.