Sa Vào Trêu Ghẹo Vợ Yêu: Tổng Giám Đốc Vô Cùng Cưng Chiều

Chương 536: Chương 536: Em khẩn trương cái gì




Chương 537: Em khẩn trương cái gì

Editor: Xẩm Xẩm

Chỉ nghe Tiếu Bằng Trình ở đầu dây bên kia thở ra một hơi.

“Cố Mạc, nói với cậu xong, không chừng vài người có thể chiếm được ưu đãi.”

“Cảm ơn ba vợ đã khích lệ. Con chưa từng so đo ích lợi với Tiếu Nhiễm bao giờ, cô ấy không cần phải như thế.” Cố Mạc không quan tâm hồi lại.

Tiếu Bằng TRình vừa lòng nở nụ cười một tiếng: “Vậy con cũng không nên so đo theo ba, ba tặng bảo bối của ba cho con, vậy mà con cũng chưa chịu nhượng bộ một ngày nào.

“Đây là vấn đề nguyên tắc.” Cố Mạc nhàn nhạt cười rộ lên: “Ba vợ không có chuyện gì nữa thì con xin rời đi. Tiếu Nhiễm tan học rồi.”

“Con khẩn trương đi đi.” Tiếu Bằng TRình cúp điện thoại.

Cố Mạc đứng lên, nắm chìa khóa xe trên bàn, chạy về hướng thang máy.

Trời càng lúc càng tối, tuy trường học là một nơi có trị an tương đối tốt, nhưng anh vẫn lo lắng.

Nhớ tới Hạ Minh, trong lòng anh liền có chút âm thầm đau buồn.

Tuy Hạ Minh đã chuyển trường, nhưng không có nghĩa là sẽ không có Hạ Minh thứ hai.

Khi anh chạy như bay đuổi đến trường học, xa xa nhìn thấy mấy nữ sinh đang vây quanh Tiếu Nhiễm, anh lập tức nhảy xuống xe, lo lắng chạy qua.

“Tiếu Nhiễm!” Cố Mạc lớn tiếng gọi cô.

Tiếu Nhiễm khoát tay với mọi người, cười ngọt ngào nói: “Cứ như vậy đi, ngày kết hôn mọi người đều phải tới đó!”

Vương Giai Tuệ nói: “Nhất định, cậu mau về nhà với anh Cố đi!”

Tiếu Nhiễm cười cười với Vương Giai Tuệ, xoay người đi về phía Cố Mạc.

“Nha đầu, em không sao chứ?” Cố Mạc nhìn mấy nữ sinh ở xa, lo lắng cầm bả vai của cô, nhìn từ trên xuống dưới, không bỏ qua một góc chết nào. Ánh mắt của anh giống như có x-quang, có thể nhìn thấy xem cô có bị thương hay không.

“Em có thể có chuyện gì? Chú à, anh khẩn trương gì thế?” Tiếu Nhiễm cười le lưỡi.

Cố Mạc đã vậy còn quá khẩn trương, cô có thể cảm động một chút được không?

“Cuối cùng thì là anh lo lắng ở trong lớp em xuất hiện một Hạ Minh thứ hai. Không tồi là anh nghĩ nhiều.” Cố Mạc nhẹ nhõm thở dài một hơi, dùng lực ôm lấy eo của cô, lấy túi sách trên lưng cô ra, đưa cô vào trong Maybach.

....

Ba nội Cố ở bên cạnh nghiên cứu danh sách khách mới rồi hỏi con dâu: “Chu Cầm, nên mời hết rồi sao? Cũng đừng có giảm xuống.”

“Mẹ, mẹ yên tâm đi, cần mời còn đều mời hết rồi, dnah sách này con đã xem kỹ 2 lần rồi.” Chu Cầm cười nói. Lần trước để cho Tiểu Mạc kết hôn, cuối cùng nó lại làm tung hết lên, hại bà lại phải làm lại, không tồi là bây giờ nó rất phối hợp, không để bà uổng phí sức lực làm mấy cái này.

Tay bà có sở trường cầm dao mổ, không phải dùng để viết thiệp mời, nghĩ nhiều thêm, bà cần phải nhanh lên.

“Mẹ an tâm rồi.” Bà nội Cố đặt danh sách lên trên bàn, bắt đầu tinh thế thưởng thức trà.

Chu Cầm mát xa cho bà vừa nói: “Các nhân vật nổi tiếng trong các giới con cũng mời rồi, Ninh tỉnh trưởng cũng đã đồng ý tham dự. Lần này hôn lễ của Tiểu Mạc nhà chúng ta nhất định sẽ oanh động cả thành phố A.”

“Đó là bởi vì tiểu Mạc nhà chúng ta có tiền đồ!” Bà nội Cố kiêu ngạo nói.

Cố gia của bọn họ là gia đình thế gia, tuy cũng tiếp xúc với nhiều giai tầng quyền lợi, nhưng dù sao chỉ là bác sĩ, cùng xuất hiện cũng không nhiều. Mà lần này, hôn lễ của Tiểu Mạc có thể mời được các giới quyền quý, kia là do Tiểu Mạc. Người ta cũng là cho tiểu Mạc mặt mũi, không liên quan đến Cố gia.

“Cũng đúng. Tiểu Mạc nhà chúng ta hiện tại không phải là thủ phủ thành phố A, thì cũng tám chín phần mười.” Chu Cầm cũng có chút kiêu ngạo. Nếu không phải năm đó xảy ra trận tai nạn xe kia, tiểu Mạc cũng không thể trở thành một thương nhân thành công như hôm nay.

Đây có thể là mất rồi tất có sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.