Sau khi quyết định ngày kết hôn, Tiếu Nhiễm bị bà nội Cố và Cố Tương
vây quanh, bàn chuyện hôn lễ. Cô thấy Cố Mạc đang chơi cờ với Cố Hoài
Lễ, cảm thấy bất đắc dĩ chu miệng nhỏ lên.
Hóa ra, kết hôn lại phải làm nhiều việc như vậy. Nghe Cố Tương kể
phải chuẩn bị giáo đường, tiệc rượu rồi bờ biển. Ít nhất phải thay 20 bộ váy, không phải cô sẽ mệt chết sao?
Có thể không làm hay không?
Cố Mạc ngẩng đầu, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiếu Nhiễm đang nhíu
chặt lại, anh cảm thấy buồn cười. Anh dùng khẩu hình miệng nói: “Ngoan!”
Ai oán trong lòng Tiếu Nhiễm biến mất, cố gắng giữ vững tinh thần bắt đầu tiếp tục thương lượng với Cố Tương.
”Cái kia! Có thể bỏ tổ chức ở trên bãi biển đi không? Chắc sẽ mệt
chết mất!” Tiếu Nhiễm chắp tay thành hình chữ thập, vẻ mặt cực kỳ đáng
thương cầu xin Cố Tương.
”Có pháo hoa rất đẹp, em thật sự không muốn sao?”
”Ý chị là đến bờ biển bắn pháo hoa sao?” Tiếu Nhiễm lập tức có tinh
thần. Đúng hôn lễ, hai người họ sẽ đến bãi biển, xem pháo hoa, sẽ rất
lãng mạn nha!
”Đúng vậy! Chị đã giúp hai người đặt bốn trăm vạn tiền pháo hoa. Nếu hủy thật đáng tiếc, đã trả tiền rồi!” Cố Tương cười nói.
”Muốn! Muốn!” Tiếu Nhiễm vội vàng gật đầu, “Nhưng mà em có một yêu cầu nho nhỏ!” Cô cười ha ha nhìn Cố Tương.
”Có cái yêu cầu gì con cứ việc nói, con bé Tương này sẽ không dám ăn
thịt con đâu!” Bà nội Cố ôm Tiếu Nhiễm, muốn cô có chỗ dựa vững chắc.
”Thật ra, cũng không có yêu cầu gì quá đáng cả! Chỉ là, khi bắn pháo
hoa, em hi vọng không có người khác. Chỉ cần có em và Cố Mạc là được
rồi!” Tiếu Nhiễm nhút nhát nhìn Cố Tương, hi vọng cô ấy đồng ý.
Một việc lãng mạn như vậy, cô thật sự hi vọng chỉ có cô và Cố Mạc thôi.
Cố Tương làm như suy xét một chút: “Cái này có thể xem xét một chút!”
Tiếu Nhiễm cảm kích, nhào tới, ôm Cố Tương: “Chị Tương, cảm ơn chị!”
”Chị còn chưa đồng ý mà!” Cố Tương cười nói.
”Em coi như chị đã đồng ý rồi!” Tiếu Nhiễm cười nháy mắt mấy cái với
Cố Tương, bộ dạng đáng yêu của cô thật sự khiến bà nội Cố buồn cười.
”Được rồi, được rồi! Chị đồng ý là được! Chị cũng muốn thấy bốn trăm
vạn pháo hoa sẽ trông như thế nào?” Cố Tương tiếc nuối thở dài!
”Chờ đến lúc chị kết hôn, em sẽ nhờ Cố Mạc mua tám trăm vạn pháo hoa, để chị xem đến chán thì thôi” Tiếu Nhiễm vội vàng lấy lòng Cố Tương.
”Một lời đã định!” Tiếu Nhiễm cũng vui vẻ cười rộ lên.
”Đúng rồi, còn một việc phải làm gấp!” Cố Tương lấy điện thoại ấn một dãy số, cười nói, “A May, trước đây tôi đã nói với cô việc thiết kế áo
cưới, cô nhớ không? Ừm, vậy chúng tôi qua luôn!”
Để điện thoại xuống xong, Cố Tương cười với Tiếu Nhiễm: “Chị định đến tiệm áo cưới QSDY, em đi cùng chị chọn áo cưới đi!”
”Đi bây giờ sao?” Tiếu Nhiễm hơi kinh ngạc. Tốc độ này của Cố Tương có phải quá nhanh rồi không?
”Đúng! Có thể để anh trai lái xe đưa chúng ta đi!”
Lúc này, dì giúp việc chuẩn bị nấu cơm mới tới hỏi: “Cô chủ, vậy mấy người có định ăn cơm tối ở nhà không?”
”Không đâu! Tôi sẽ bắt anh trai mời một bữa tối kiểu Pháp thật lớn!” Cố Tương cười sảng khoái trả lời.
”Trong mắt em, anh chỉ đáng giá bằng bữa tối kiểu Pháp thôi sao?” Cố Mạc đi tới, dùng sức vỗ vào trán Cố Tương.
”Ai nói vậy? Anh còn bằng cả đồng hồ Patek Phillippe, LV, BMW. . . . . . “ Cố Tương ôm trán, ai oán trả lời. “Em nói nè, bao giờ anh mua nhà
cho em vậy?”
”Chờ khi nào em kết hôn!” Cố Mạc ngồi bên cạnh Tiếu Nhiễm, ôm cô vào trong lòng, cười nói.