Chương 1073: Em theo giúp anh ngủ
Editor: Xẩm Xẩm
“Anh nói thật.” Cố Nhiên thật sự trả lời: “Em rất đẹp. Nhìn hoài không chán.”
“Anh dỗ phụ nữ lại có tiến bộ rồi.” Vương Giai Tuệ trêu chọc Cố Nhiên, khóe miệng lại không che dấu được cao hứng.
“Dỗ? Anh ngoắc ngoắc ngón tay liền có một đống phụ nữ bám theo hiến thân!” cỐ Nhiên chu môi mỏng: “Chỉ có em cần dỗ, lại thế nào cũng không có tác dụng.”
“Ai nói không có tác dụng rồi hả?” Vương Giai Tuệ hờn dỗi liếc mắt nhìn Cố Nhiên một cái, không được tự nhiên cúi đầu.
ở trong lòng anh, cô là đặc biệt đi?
Cho dù cô không xinh đẹp, không dịu dàng...
“Vậy em tin tưởng chính em rất đẹp rồi hả?” Cố Nhiên nâng mặt Vương Giai Tuệ lên, thật sự hỏi han.
“Em lớn lên thế nào em còn không ẽo? Nhiều lắm thì có thể nghĩ là không khó nhìn cho lắm.” Vương Giai Tuệ cười nói.
Cho tới bây giờ cô không bao giờ cho mình vào phạm trù mỹ nữ.
Cố Nhiên túm lấy cô đi vào phòng ngủ, cầm hai vai của cô đối mặt với gương trang điểm: “Em nhìn cô gái trong gương đi, ánh mắt ngập nước, vừa to vừa tròn, mũi cao xinh xắn, môi hồng kiều diaamx... thật đẹp! Ai dám nói em khó coi!”
Ngay từ đầu Vương Giai Tuệ bị Cố Nhiên khen như thế đã có chút khó xử không thôi, lại nghe đến câu sau cùng của anh liền cười phun ra: “Được rồi, em tin tưởng em là mỹ nữ. Chỉ là, bác sĩ Mông Cổ, những người trước của anh đều không cực kỳ xấu chứ?”
“Sai, tất cả đều là vưu vật.” Cố Nhiên đặt cằm lên cổ của cô, lúc cô ghen khó che giấu, cười nói: “Hiện giờ anh chỉ có cảm giác với em, hoàn toàn miễn dịch với những vưu vật đó, đừng ghen, về sau anh chỉ đối tốt với mình em.”
“Em mới không ăn dấm chua. Nếu những người trước của anh tốt hơn em, anh còn có thể là của em sao?” Vương Giai Tuệ đưa đôi mắt đẹp nhìn Cố Nhiên.
Dường như Cố Nhiên nói không sai, chính mình nếu ăn mặt đẹp vào có lẽ có thể đứng vào hàng mỹ nữa.
“ÔI, không sai, rốt cuộc cũng suy nghĩ cẩn thận rồi.” Cố Nhiên cười cắn lên vành tai của Vương Giai Tuệ, mị hoặc nói: “Vợ bé nhỏ, anh là của em!”
“Em ... em là... nói sai...” Vương Giai Tuệ xấu hổ đến nỗi hận không thể tìm một cái lỗ chui vào.
Cô như thế nào có thể ngây ngốc nói ra những từ đó được.
Giống như cô có bao nhiều... nghĩ muốn có chút gì với anh.
“Lúc nói không kịp suy nghĩ mới là lời nói thật nhất, vợ bé nhỏ, anh hiểu rồi.” Cố Nhiên cười.
Vương Giai Tuệ cảm giác được hai gò má của mình đó có thể chiên được trứng gà rồi.
“Anh... anh có phải không nên... trở về nhà rồi ả?” Vương Giai Tuệ đỏ mặt hỏi.
Đêm nay Cố Nhiên làm cho không người nào có thể kháng cự được, mị lực vô cùng, một ánh mắt tùy tiện cũng có thể câu hồn nhiếp phách.
Cô để cho anh theo về nhà đúng là quyết định sai lầm.
“Vợ bé nhỏ, hơn một tháng anh không gặp em, em vẫn nhẫn tâm đuổi anh đi sao?” Cố Nhiên chôn mặt ở cổ cô, tội nghiệp hỏi han.
“Anh.... Mệt mỏi một ngày rồi... nên nghỉ sớm một chút...” Vương Giai Tuệ cố gắng khống chế tim đập, giải thích nói. Tuy cô đã đồng ý qua lại với anh, nhưng dù sao cô nam quả nữ, hơn nửa đêm ở lại cùng một chỗ có vẻ không tốt lắm.
“Mẹ vợ khi nào thì về?” Cố Nhiên nhìn Giai Tuệ, tà tà cười.
“Mẹ em nói đến thứ tư mới về.” Vương Giai Tuệ lập tức trả lời: “Sao thế?”
Cố Nhiên hỏi mẹ khi nào về làm gì? Không phải anh không muốn về chứ?
Cố Nhiên phúc hắc cười nói: “Em giúp anh ngủ đi!”
“Cố Nhiên!” Vương Giai TUệ đỏ mặt nói: “Đừng cho anh thuốc màu anh lại mở xưởng nhuộm!”