“Ba, sao hôm nay ba lại rảnh rỗi như vậy?” Cố Tương tò mò hỏi, phát
hiện ngoài mẹ ra thì tất cả mọi người đều có mặt đông đủ. “Không phải
mọi người bàn chuyện lớn gì sau lưng con đó chứ?”
”Bàn chuyện chia gia tài nhưng không có phần em!” Cố Nhiên nửa đùa nửa thật nói.
Bà nội Cố nghe thấy cậu ấy nói như vậy, đánh yêu một cái: “Thằng nhóc chết tiệt, bà mới sống được vài chục năm thôi mà con đã có ý định chia tài
sản rồi à?”
Cố Nhiên xoa đầu, cười hai tiếng: “Bà nội à, không phải con chỉ nói đùa với Cố Tương thôi sao?”
”Thế sao?” Cố Tương vui sướng khi người khác gặp họa.
”Anh chỉ nói đùa em thôi! Nếu chia tài sản thì phần của anh sẽ cho em!” Cố Nhiên lấy lòng nói với Cố Tương.
”Anh vẫn nên giữ lại cưới vợ đi. Em cảm thấy hài lòng rồi! Chỉ cần bà nội và ba mẹ yêu em!” Cố Tương vừa ôm tay Cố Hoài Lễ, vừa ôm vai bà nội, làm
nũng.
”Ai dám không thích em chứ? Bà cô trẻ!” Cố Nhiên rút một
nhành bách hợp trong bình hoa trên bàn đưa cho Cố Tương, “Trong lòng
anh, ngoại trừ bà nội và mẹ thì em là người quan trọng nhất đó!”
”Thật là giống anh trai con!” Bà nội Cố cười trách yêu Cố Nhiên.
Tiếu Nhiễm thấy hai anh em cười đùa không hiểu sao trong lòng thấy buồn
phiền. Mọi người trong Cố gia tuy không nói những lời ngọt ngào với nhau nhưng thật sự yêu thương lẫn nhau. Mà mẹ kế và em gái cô lại luôn tính
kế để chiếm đoạt tài sản của ba, hãm hại cô.
Tình thân — đây là sự khác biệt lớn nhất giữa hai gia đình họ.
”Nếu như em cũng có một người anh như anh hai Cố thì thật tốt!” Tiếu Nhiễm cảm khái.
Cố Mạc cúi đầu hôn nhẹ lên đỉnh đầu cô, trầm giọng nói: “Hiện tại nó cũng là anh trai em!”
Cố Tương cười nói: “Sao lại anh hai chứ? Là em hai nha! Chị dâu nhỏ, bối
phận cũng không thể loạn! Đặc biệt là đối với Cố Nhiên!”
”Chào em hai!” Tiếu Nhiễm vui vẻ cười rộ lên, “Em hai sẽ bắt nạt em nha!”
”Anh hai không dám bắt nạt chị đâu! Chị có anh cả rồi mà!”
Dường như Cố Nhiên không cam lòng khi bị giáng làm hậu bối, bĩu môi than thở.
Cố Tương tiến lại gần, đặt tay lên vai Tiếu Nhiễm, “Chị dâu nhỏ, chúng ta kết đồng minh đi! Cùng nhau bắt nạt em hai Cố!”
”Nhóc Tương kia, em đúng là không biết lớn nhỏ gì cả! Ngứa da rồi phải không?” Cố Nhiên nhảy dựng lên, đuổi đánh Cố Tương.
”Được rồi, tất cả ngồi xuống đi!”
Cố Hoài Lễ ho khan một tiếng, ra lệnh cho hai đứa con yên tĩnh lại.
Khi Cố Nhiên và Cố Tương ngồi nghiêm chỉnh, Cố Hoài Lễ nghiêm mặt nói với
Cố Mạc: “Nếu con đã đồng ý tổ chức lễ cười thì tìm lúc nào thích hợp gặp Tiếu tiên sinh đi!”
Tiếu Nhiễm bối rối nắm chặt tay Cố Mạc, không biết anh sẽ trả lời như thế nào.
”Cố Mạc! Đều do em. . . . . . Ba em, kỳ thật. . . . . . “ Thấy Cố Mạc trầm ngâm hồi lâu, Tiếu Nhiễm bất an muốn biện hộ cho ba.
Cố Mạc đặt tay Tiếu Nhiễm vào trong lòng bàn tay, vỗ vỗ mu bàn tay cô, trấn an Tiếu Nhiễm.
”Ba, mai ba rảnh không? Con sẽ sắp xếp!” Cố Mạc trầm ổn nói. Khi ngẩng đầu
lên, trong mắt anh không còn cảm xúc chỉ còn sự bình tĩnh.
Trước
kia, anh coi Tiếu Bằng Trình là hung thủ mà hận đối phương. Mà giờ đây,
khi chân tướng rõ ràng, anh cũng không còn hận Tiếu Bằng Trình nữa.
Nhưng muốn anh đột nhiên thay đổi thái độ với Tiếu Bằng Trình thì anh
không thể thích ứng được.
”Nên lễ độ với Tiếu tiên sinh một chút.
Nhà chúng ta cũng cưới con gái bảo bối nhà người ta mà. Cho dù họ có bắt bẻ cái gfi thì cũng là do chúng ta sai!” Cố Hoài Lễ lạnh lùng dặn dò.
”Con biết!” Cố Mạc gật đầu.
”Anh! Lần này không được cho tụi leo cây nữa!” Cố Tương chân tình nhìn Cố Mạc.
”Chắc chắn không đầu!” Cố Mạc nắm chặt tay Tiếu Nhiễm, kiên định trả lời.