Sa Vào Trêu Ghẹo Vợ Yêu: Tổng Giám Đốc Vô Cùng Cưng Chiều

Chương 713: Chương 713: Không phải thưởng thức, là sùng bái




Chương 713: Không phải thưởng thức, là sùng bái

Editor: Xẩm Xẩm

Nhìn thấy câu hỏi của Cố Mạc, Tiếu Nhiễm nhanh chóng gọi điện cho anh, nhưng điện thoại của anh lại không có cách nào gọi được.

Tiếu Nhiễm đành phải gửi tin nhắn cho anh: “Cố Mạc, chúng em đi Hắc Hà. Ông ngoại đang ở bệnh viện huyện, bệnh tình nguy kịch cũng qua rồi. Em không chờ anh được, hi vọng anh đừng giận em.”

Đặt điện thoại xuống, tâm tình cô có chút phức tạp.

Nếu không vì ông ngoài, tối hôm qua cô đã gặp được Cố Mạc!

Rất nhớ anh!

Tuy chỉ là vài ngày rảnh rỗi ngắn ngủi, lại giống như đã quá một năm, nỗi nhớ như thủy triều, cuốn sạch hết tâm chí của cô.

“Em họ, chồng của em họ nhất định sẽ thông cảm cho em.” Trác Luân Bố Khố nhanh chóng an ủi Tiếu Nhiễm.

“Uhm.” Tiếu Nhiễm dùng lực gật đầu một cái, cô nhìn anh: “Gọi em là Tiếu Nhiễm đi, gọi em họ không quen lắm.”

“Được.” Trác Luân Bố kHố cười gật đầu.

“Em cũng gọi anh là TRác Liệt.” Tiếu Nhiễm vươn tay cầm tay TRác Luân Bố KHố.

Hai người bạn cùng lứa tuổi rất nhanh trở nên thân quen.

Có lẽ là vì huyết thống, Tiếu Nhiễm cảm thấy Trác Luân Bố KHố thân thiết như bạn đã quen từ lâu.

“Anh còn đang đi học sao?” Tiếu Nhiễm quan tâm hỏi han. Trác lUân Bố KHố nhìn không lớn hơn mình bao nhiêu, không biết có phải còn đang đi học không.

“Uhm, nhờ học bổng của Dượng thi lên đại học.” TRác Luân Bố kHố nhìn thoáng qua Tiếu bằng TRình.

“Dượng nghe hiệu trưởng nói qua, cháu là học sinh mà ông ấy vừa lòng nhất, nghe nói cháu thi được đại học B, chúc mừng.” Tiếu Bằng Trình cười nói.

“Nếu không có học bổng của dượng, cháu chỉ sợ học cấp hai cũng không xong.” Trác Luân Bố KHố cảm khái thở dài: “Ông nội của cháu và ba cháu đều hi vọng cháu theo chân bọn họ, lấy săn bắn mà sống. bọn họ nói nếu học tri thức, sẽ giống như cô, chạy ra thế giới bên ngoài, cũng không trở về nữa.”

Tiếu Bằng Trình nghe anh nói, có chút ảm đạm.

“Trác liệt, anh không nghe bọn họ là hoàn toàn chính xác. Em ủng hộ anh. Chỉ có tri thức, chúng ta mới có thể thay đổi vận mệnh của chính mình.” Tiếu Nhiễm dùng lực vỗ vai TRác luân Bố KHố.

“Anh cũng nghĩ vậy.” TRác Luân Bố kHố cười gật đầu: “Cho nên anh đã liều mạng học tập, rốt cuộc cũng thi được đại học B.”

“Trác lIệt, anh học gì thế?” Tiếu Nhiễm thưởng thức nhìn anh.

“Máy tính.”

“Oa, rất khó học đi?” Tiếu Nhiễm kinh ngạc nhìn anh, không có cách nào liên hệ một người đàn ông cơ bắp rắn chắc với một sinh viên máy tính.

“Không tồi, hiện giờ đang là thực tập sinh trong một công ty trò chơi.” Trác luân Bố KHố cười trả lời.

“Công ty trò chơi, anh thiết kế trò chơi?” Tiếu Nhiễm cảm thấy hiện tại mình đã không thể dùng hai từ thưởng thức để hình dung cảm giác của mình đối với TRác LIệt, phải dùng sùng bái mới được.

Cô vẫn cảm thấy có thể thiết kế trò chơi cực kỳ giỏi.

“Uhm.” Trác Luân Bố Khố bình tĩnh gật đầu.

“Vậy anh có thể dạy em không, dạy em qua được cửa này.” Tiếu Nhiễm lập tức lấy điện thoại ra, mở ra một trò chơi, đưa đến trước mặt anh.

“Cửa này phải qua thế này...” Trác lUân Bố KHố tiếp lấy di động, bắt đầu dạy Tiếu Nhiễm.

Tiếu Bằng TRình nhìn thoáng qua đồng hồ, cắt ngang hai người mà nói: “Cần phải đi rồi.”

Tiếu Nhiễm có chút tiếc nuối nhận lại di động, đứng dậy ngồi ở trên người ba, cùng hướng ra cửa đăng kí.

“TRò chơi này là xuất phẩm của công ty chúng ta, anh có tham gia thiết kế.” Trác Luân Bố KHố đi đến bên người Tiếu Nhiễm, nhẹ giọng nói.

“Thật sự? Ông ngoại hết bệnh rồi, anh dạy em qua được một cửa đi.” Tay Tiếu Nhiễm phủ đến bên tai anh.

“Được!” Trác Luân Bố KHố không chút do dự đồng ý.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.