Hạ Minh Minh vào vừa đến nhà đã thấy mẹ than thở, cô ta lập tức quan tâm hỏi han: “Mẹ, sao vậy?”“Ba con tạm thời bị cách chức!”
”Vì sao vậy? Y thuật của ba ở bệnh viện XX không đứng đầu cũng phải
đứng thứ hai mà!” Hạ Minh Minh khó hiểu khi nghe kết quả như vậy.
”Có người gửi đơn tố giác ba con nhận tiền hối lộ của công ty dược
nên tạm thời bị cách chức điều tra. Nhưng mà những việc này ở trong bệnh viện đều là bình thường làm gì có bác sĩ nào không nhận tiền hối lộ
chứ? Chủ nhiệm Lưu kia vẫn lấy nhiều hơn ba con nhưng ông ta lại không
xảy ra vấn đề gì!” Mẹ Hạ tức giận nói.
”Có phải bọn họ muốn khai đao từ ba không?” Hạ Minh Minh cảm thấy mây đen đang phủ trên đầu. Cô ta không muốn nghĩ vì lý do kia.
”Viện trưởng Cố vừa đến nơi đã nói con dâu ông ấy học chung một lớp
với con! Có phải con trêu chọc bạn học tên Tiếu Nhiễm không?” Mẹ Hạ lạnh mặt chất vấn.
Chồng về đến nhà đã lên giường năm, không nói câu nào bà biết ngay là có chuyện xảy ra. Bà ta gõ cửa mãi chồng mới nói chuyện. Nếu chuyện này không có liên quan gì đến Minh Minh thì viện trưởng Cố sẽ không nhắc
đến bọn trẻ.
Hạ Minh Minh oán hận cắn răng, phun ra một câu: “Quả thật là nó! Con bé hư hỏng đó! Con sẽ không để yên cho nó đâu!”
Mẹ Hạ vừa nghe thấy con gái nói vậy, tức giận tát cô ta một cái: “Mày cảm thấy gây chuyện chưa đủ sao?”
”Mẹ, sao mẹ lại đánh con?” Hạ Minh Minh tủi thân ôm mặt, đau đến mức khóc lên.
”Tiếu Nhiễm là con dâu của viện trưởng Cố, mày bắt nạt con bé thì ba
mày sẽ có quả ngọt ăn sao? Vậy mà mày vẫn không chịu khôn ra còn bảo
không để yên cho con bé đó! Mày định gây chuyện với Tiếu Nhiễm cũng
chính là muốn gây chuyện với ba mày đó, biết chưa hả? Nếu ba mày thật sự đã nhận tiền hối lộ không chỉ bị xử phạt, còn có thể bị khai trừ khỏi
ngành đó!” Mẹ Hạ nghiêm khắc nói.
”Khai trừ? Dựa vào cái gì? Các bác sĩ khác thì không sao tại sao ba
lại xảy ra chuyện? Không công bằng!” Hạ Minh Minh không cam lòng rống
to.
”Thế giới này vốn không có gì là công bằng cả. Cá lớn nuốt cá bé là
hiển nhiên, ở dưới mái hiên nhà người ta thì không thể không cúi đầu!
Mày có hiểu hay không?” Mẹ Hạ bị con gái chọc giận, vỗ mạnh xuống bàn.
Sao bà ta lại sinh ra một đứa con gái không hiểu chuyện như vậy chứ?
Không biết nịnh nọt con dâu của viện trưởng lại còn bắt nạt con nhà người ta.
Như vậy, sao bọn họ có quả ngọt để ăn đây?
”Nếu bọn họ dám khai trừ ba thì chúng ta làm đơn tố cáo tất cả những
bác sĩ đã nhận hối lộ, bắt bọn họ cũng chịu khổ!” Hạ Minh Minh ác độc
nói.
Lúc này, Hạ Trấn Viễn vẫn nằm trong phòng ngủ nghe không lọt tai nữa, đứng dậy chạy ra phòng khách, lạnh giọng gầm lên: “Quỳ xuống!”
”Ba?” Hạ Minh Minh kinh ngạc nhìn ba. Bình thường, ba yêu cô ta như vậy, tại sao lại quát cô ta chứ? Còn bắt cô ta quỳ nữa?
”Quỳ xuống!” Hạ Trấn Viễn cầm chổi, dùng lực đánh lên mông con gái.
Hạ Minh Minh bị đau quỳ xuống đất, oán hận bất bình ngẩng đầu lên: “Ba, ba không thương con sao?”
”Chúng ta sắp rơi vào đường cùng, mày vẫn không hiểu rõ lý lẽ như
vậy?” Hạ Trấn Viễn cẩm chổi vụt cho con gái cái nữa, “Nếu không phải vì
mày, thì chức chủ nhiệm kia đã là tao rồi chứ không phải là tay họ Lưu
kia! Mày lại còn la hét, đắc tội với con dâu của viện trưởng. Vậy mà
không biết hối cải, còn thích già mồm!”
Hạ Minh Minh đau đớn, thét chói tai khóc lên: “Ba. . . . . . Con. . . . . . Con sai rồi!”
Hạ Trấn Viễn vứt bỏ cái chổi, bực tức ngồi trên ghế sô pha.