Ninh Hạo dừng bước lại, xoay người, không cảm xúc nói với Tiếu Lạc ở sau lưng anh: “Em có thể đừng đi theo anh được không?”
Nhìn thấy Ninh hạo có vẻ không kiên nhẫn, Tiếu Lạc thương tâm cúi đầu, oan
ức nói: “Chị của em không để ý đến em vì chuyện chị ấy rơi xuống nước,
anh cũng vậy nữa, thì ở Thánh Moritz này ngay cả người nói chuyện em
cũng không có rồi.”
“Chị của em suýt nữa chết đuối!” Ninh Hạo không thể nào cao hứng nhìn Tiếu Lạc được.
“Em lại không phải cố ý!” Tiếu Lạc bắt đầu lạch cạnh rơi nước mắt: “Em cũng rơi xuống nước, thiếu chút nữa chết đuối vì bị chuột rút. Các người đều chỉ biết đau lòng chị của em, lại không có người nào an ủi em.”
“Anh chỉ là bạn học của chị em. Em muốn an ủi thì nên tìm Tiếu Nhiễm và Cố Mạc.” Ninh Hạo cau mày, thật sự nói.
“Anh Ninh Hạo... chúng ta...” Tiếu Lạc muốn tiếp cận quan hệ với Ninh Hạo.
“Tiếu Lạc, hôm nay tâm tình của anh không tốt, muốn một mình yên tĩnh một chút.” Ninh hạo dang tay ngăn cản cô nói tiếp.
Nói xong, Ninh Hạo liền xoay người rời đi.
Tiếu Lạc chỉ là thân ở dân quốc, cô đơn tịch mịch, còn anh là trái tim bị thương.
Tịch mịch có thể chữa, nhưng đau lòng thì khó tìm được cách nào.
Ninh Hạo đi vào quán bar, ngồi vào quầy bar muốn uống rượu, bắt đầu uống.
Có phụ nữ tới gần đều bị anh từ chối.
Anh chỉ là một mình, ở trong quán bar náo nhiệt nhấm nháp sự tịch mịch.
Rượu cứ qua ly này đến ly khác rót xuống bụng, ý thức của anh bắt đầu không
rõ ràng. Anh lấy ra một xấp tiền đặt trên quầy bar, lung lay thoáng
người đi ra ngoài.
Lúc này, Tiếu Lạc vẫn trốn ở một nơi
bí mật nào đó lặng lẽ tiếp sát Ninh Hạo. Ngay khi cô muốn tiến lên đỡ
lấy Ninh Hạo, liền thấy Lynda và Trịnh Húc một trước một sau đi vào quán bar. Cô sợ bị hai người kia phát hiện, lại tránh về trong.
“Ninh Hạo?” Lynda nhìn thấy Ninh Hạo uống say đến lờ đờ sương mù, lập tức quan tâm đứng lại: “Sao lại uống nhiều vậy?”
“Khó chịu. Uống rượu mới nhận ra... càng khó chịu...” Ninh Hạo ôm ngực, thống khổ nói.
Lynda giải thích nhìn Ninh Hạo. Bọn họ là hai người có hoàn cảnh tương đương
nhau. Đều là người yên lặng canh giữ bên người đó, đối phương lại vô ý
gần gũi, yêu người khác: “Phải về phòng hả?”
“Tôi muốn đi hóng gió bên hồ.” Ninh Hạo nói xong, thất tha thất thểu đi ra khỏi quán bar.
“Đúng là đứa ngốc.” Trịnh Húc bất đắc dĩ lắc đầu.
“Biết rõ là ngốc, nhưng không có cách nào khống chế trái tim của mình.” Lynda thở dài.
“Ngốc về đến nhà rồi!” Trịnh Húc nửa đùa nửa thật nói.
“Mời ngốc về nhà tôi uống vài chén đi!” Lynda thong dong lắc lắc tóc dài, cười nói với Trịnh Húc.
“Được!” Trịnh Húc ngồi trên quầy bar, bắt đầu uống rượu.
...
Tiếu Nhiễm ghé vào trên lưng Cố Mạc, cùng anh nhìn ra bầu trời đấy sao ngoài cửa sổ. Bên trong là một mảnh yên tĩnh, không có tiếng động gì, không
khí mang tên một loại hạnh phúc gì đó.
“Chưa từng thấy qua bầu trời trong xanh phẳng lặng như vậy.” Tiếu Nhiễm nhìn ra ngoài, vừa cảm khái nói.
Cố Mạc cầm tay cô đặt lên eo của mình, nhàn nhạt nói: “Muốn đi ra hồ xem không?”
“Ý kiến hay?” Tiếu Nhiễm lập tức nhảy từ trên lưng anh xuống, bắt lấy tay anh kéo đi.
“Đợi một chút.” Cố Mạc túm lấy cô, chỉ vào quần áo mỏng manh trên người cô: “Bên ngoài rất lạnh.”
“A... muốn mặc áo lông sao?” Tiếu Nhiễm lúng ta lúng túng hỏi han.
“Không đến mức đấy.” Cố Mạc mở tủ quần áo ra, lấy một chiếc áo gió màu hồng
nhạt mặc vào cho cô, sau đó lại tìm cho mình một chiếc: “OK, xuất phát!”
Tiếu Nhiễm cười, nắm chặt tay Cố Mạc, mở cửa phòng chạy ra.