“Được. Tớ cũng không yên tâm để cậu về một mình.” Ninh Hạo gật gật đầu, cũng không cự tuyệt đề nghị của Tiếu Nhiễm.
Lúc nà không phải là lúc gây hiềm khích, anh biết vẻ kiên cường của cô bây giờ đều là ngụy trang.
Nói xong, Ninh Hạo liền đi ra ngoài, về phòng mình sửa soạn hành lý.
Tiếu Nhiễm tắm rửa xong đi ra thì thấy Lynda đang ngồi ở bàn trà đánh tài
liệu, liền quan tâm hỏi:”Đi theo Cố Mạc công tác có mệt không?”
Cố Mạc luôn nói Lynda là một thư ký tài giỏi, đến hôm nay cô mới tận mắt
chứng kiến điều đó. Ngay thời gian chờ cô tắm rửa cũng có thể làm việc
được. Người phụ nữ này tuy độc miệng nhưng bản tính không xấu. So với
Tiếu Lạc, cô thà kết bạn với Lynda còn hơn.
“Đương nhiên rồi! Nếu tôi không cố gắng làm việc thì làm sao theo kịp được tốc độ
làm việc điên cuồng của Cố tổng? Số tôi không được như cô, không cần
tranh giành, không cần liều lĩnh, lại có thể có được cuộc sống an nhàn
sung sướng.” Lynda bắt đầu muốn nói móc Tiếu Nhiễm vài câu, nhưng khi
nhìn thấy Tiếu Nhiễm sắp khóc đên nơi thì lập tức ngậm miệng lại.”Bà cô
của tôi ơi, tại tôi lỡ lời, cô đừng khóc! Tôi không phải là Cố tổng hay
Ninh Hạo, sẽ dỗ dành cô đâu!”
Tiếu Nhiễm quật cường cắn môi, cố nén nước mắt nói:”Tôi không có khóc.”
Cô là người không phải tranh giành, từ nhỏ đã có cuộc sống an nhàn sung
sướng, nhưng không có nghĩa sẽ được hạnh phúc cả đời. Sau khi xảy ra vụ
tai nạn, cô bị tra tấn bởi sự sợ hãi và cảm giác tội lỗi. Cô nhìn có vẻ
hạnh phúc, nhưng lại rất đau khổ. Bị người đàn ông mình yêu hận, sao có
thể gọi là hạnh phúc?
“Đúng đúng đúng! Cô không khóc, là tôi khóc!” Lynda đóng laptop bỏ vào túi, nhanh chóng nói sang chuyện
khác, “Ninh Hạo sao còn chưa đến đây? Bụng tôi đang kêu ầm ĩ lên rồi!”
“Có lẽ nào… là đi luôn rồi….” Tiếu Nhiễm hoảng hốt nói.
Cố Mạc đã đi Geneva rồi?
Khi Tiếu Nhiễm đang thương tiếc tình yêu đã chết thì Ninh Hạo xách hành lý
đi vào. Sau khi anh vào phòng liền quan tâm hỏi Tiếu Nhiễm:”Cậu sửa soạn hành lý xong chưa? Có muốn tớ giúp không?”
“Tôi đã giúp cô ấy xong xuôi rồi. Thứ duy nhất không tốt chỉ còn tâm trạng của cô
ấy.” Lynda vỗ bả vai Ninh Hạo, thấm thía nói:”Dọc đường phải dựa vào cậu thôi. Tôi không phải là người biết an ủi.”
“Cảm ơn!” Ninh Hạo lễ độ nói cảm ơn.
“Ăn cơm thôi. Tôi đã đợi hơn 20 phút rồi.” Lynda đứng dậy, kéo hai người đi ăn cơm.
Tiếu Nhiễm cúi đầu nhìn viên ngọc trai hồng trên ngón tay áp út, thanh âm nghẹn ngào hỏi:”Tôi có thể không đi được không?”
“Không được!” Ninh Hạo chưa kịp lên tiếng thì Lynda lập tức nghiêm nghị phản
đối:”Nếu để cô bị đói, tôi sẽ phải chịu trách nhiệm rất lớn.”
“Cố Mạc sẽ không quan tâm đâu.” Tiếu Nhiễm cười chua xót, nghe ngữ khí của
Lynda, giống như nếu không chăm sóc tốt cho cô thì sẽ bị Cố Mạc mắng. Cô lại không để ý nhiều như vậy, đối với Cố Mạc mà nói, cô không còn là
chính cô nữa rồi, mà là kẻ thù đã giết vợ anh. Sống chết của cô Cố Mạc
sẽ không thèm để ý. Nếu Lynda có để cho cô đói, Cố Mạc nên vui mới phải.
“Cô cũng tự hiểu ra cơ đấy.” Lynda nói móc,”Nhanh lên! Đi theo tôi!”
“Cô Lynda, cô không thể ngừng nói ra những câu làm tổn thương đến người
khác sao?” Ninh Hạo đau lòng nhìn Tiếu Nhiễm, bực mình kháng nghị.
“Không thể! Tôi chính là người đàn bà chanh chua như vậy đó.” Lynda sẵn sàng bêu xấu bản thân nói.
Tiếu Nhiễm tâm trạng phiền chán nhìn hai người:”Hai người không cần cãi nhau nữa! Tôi đi!”
Lynda đưa mắt nhìn Ninh Hạo, liền cầm lấy ví tiền đi đầu ra khỏi phòng.