Sa Vào Trêu Ghẹo Vợ Yêu: Tổng Giám Đốc Vô Cùng Cưng Chiều

Chương 135: Chương 135: Người Không Đến




Editor: Quỷ Quỷ

Cố Mạc cuối cùng cũng hoàn thành bài giảng, liền sắp xếp tài liệu ra khỏi phòng học. Anh vừa mới đi khỏi, đã bị một nữ sinh chặn đường.

“Giáo sư Cố, thầy thật sự đã kết hôn rồi sao?”

Cố Mạc nghiêm túc gật đầu.

Nữ sinh trầm mặc một lúc, lại ngẩng đầu lên vẻ mặt phá lệ kiên quyết:”Giáo sư Cố, em còn trẻ, em có thể chờ. Chờ vợ thầy già rồi thầy không thương cô ấy nữa thì em sẽ cho thầy thấy em tốt như thế nào.’'

Cố Mạc không ngờ nữ sinh bây giờ đều to gan như vậy, lặng đi một chút. Qua hơn mười giây, anh chậm rãi mở miệng:”Chỉ sợ em không đợi được. Vợ tôi năm nay mới mười tám tuổi.”

Nữ sinh nghe thấy lời nói của Cố Mạc, tràn ngập kinh ngạc:”Mười tám?”

Vợ người ta mới có mười tám, cô lại dõng dạc tuyên bố sẽ chờ đến khi Cố phu nhân hoa tàn ít bướm. Cô đã hai mươi ba, thật đúng là vĩnh viễn không đợi được.

Cố Mạc gật gật đầu:”Khi tôi già rồi mới chính là tuổi trẻ của cô ấy, tôi còn sợ cô ấy không đếm xỉa gì đến tôi nữa.”

“Cô ấy còn nhỏ như vậy, hai ngươi chắc chắn không có tiếng nói chung.” Nữ sinh vẫn có chút không cam lòng.

“Cô ấy là vợ tôi, không cần tiếng nói chung. Tôi về nhà chỉ cần ôm lấy cô ấy là đã cảm thấy mỹ mãn. Em còn chưa hiểu đàn ông, chuyện công việc không thể mang về nhà, sẽ rất mệt.” Cố Mạc nói xong liền đi lướt qua nữ sinh.

Tiếu Nhiễm nói anh có số đào hoa, quả nhiên là vậy. Từ năm mười lăm tuổi đến giờ, bên cạnh anh cũng không thiếu người theo đuổi. Nhưng làm cho anh yêu chỉ có Y Nhiên, có thể làm cho anh muốn cưng chiều chỉ có Tiếu Nhiễm.

…….

Hạ Minh Minh oán hận trừng mắt nhìn Tiếu Nhiễm, cũng không dám làm lại mấy chuyện xấu xa. Vụ keo siêu dính sáng nay làm cho cô bị lăng nhục, cần phải mưu tính cho tốt.

Đến chiều vẫn vô sự, Tiếu Nhiễm đổ hết tâm trí vào vào học tập và nhớ nhung Cố Mạc để vượt qua.

Sau khi tan học, cô đeo cặp sách đi ra ngoài.

Ninh hạo gọi cô:”Tiếu Nhiễm, cùng đi đi.”

“Không cần đâu, lái xe đang chờ tớ ở cửa. Bye!” Tiếu Nhiễm khoát tay về phía Ninh Hạo, liền chạy ra khỏi phòng học.

Hai ngày nay không vào viện thăm cha, không biết cha bình phục thế nào. Cô cầm theo bình canh gà dì Lưu làm đi vào phòng bệnh thì thấy cha đang nhìn cái gì trên IPAD. Cô đặt bình giữ ấm lên bàn liền tò mò đi đến:”Ông già, ông đang nhìn gì vậy?”

“Ảnh con chụp trước đây.” Tiếu Bằng Trình đưa IPAD cho Tiếu Nhiễm xem.

“Cha còn chưa già mà đã bắt đầu hoài niệm rồi!” Tiếu Nhiễm bường bỉnh cười.

“Nhớ con, nên mới mang ra xem.” Tiếu Bằng Trình đặt IPAD lên tủ đầu giường, liền kéo con gái ngồi lên giường, “Tiếu Nhiễm, Cố Mạc có đối tốt với con không?”

Tiếu Nhiễm nằm úp trước ngực Tiếu Bằng Trình, nhẹ nhàng gật đầu:”Cha, anh ấy bây giờ rất tốt với con, tuy con biết đây không phải là tình yêu.”

“Anh ta không phải người đàn ông dễ dãi trong tình cảm.” Tiếu Bằng Trình nắm bả vai Tiếu Nhiễm, xúc động nói.”Cha không thể bảo vệ con cả đời được.”

“Tiếu Nhiễm biết.” Tiếu Nhiễm gật gật đầu:”Anh ấy hiện tại rất cưng chiều con.”

“Vẫn là con gái cha có mị lực to lớn!” Tiếu Bằng Trình vui vẻ cười haha.

Tiếu Nhiễm véo mạnh má cha, bướng bỉnh nói:”Cha biến thành khoa trương như vậy từ bao giờ?”

Tiếu Bằng Trình càng cười vui vẻ.

“Ông già, ông đói bụng chưa?” Tiếu Nhiễm quan tâm hỏi.

“Nghe con nói đúng là thấy đói thật.”

“Con nhờ quản gia làm cho cha một ít canh gà. Con bón cho cha!” Tiếu Nhiễm đứng dậy, rót một bát canh gà rồi quay lại ngồi trên giường.

Thấy Tiếu Nhiễm tự tay bón canh cho mình, Tiếu Bằng Trình trong lòng tràn đầy cảm động. Cha và con mỗi người một ngụm, không khí hòa thuận vui vẻ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.