Chương 759: Nhớ em
Editor: Nhã Y Đình
Vừa rời khỏi khách sạn, Tiếu Nhiễm đã hắt xì hơi: “Ai lại đang nói xấu em nhỉ?”
Cố Mạc cởi khăn quàng cổ, đeo cho Tiếu Nhiễm, đau lòng nói: “Ai dám nói xấu em chứ? Là trời lạnh, buổi sáng bảo em mặc ấm hơn một chút nhưng không thèm nghe cơ!”
“Em nghĩ rằng thành phố B sẽ ấm áp hơn Hắc Hà. Không ngờ vẫn lạnh như vậy!” Tiếu Nhiễm nghịch ngợm nhếch miệng cười với Cố Mạc.
“Đúng là có âm hơn. Bình thường, thành phố B vẫn ấm hơn Hắc Hà 10 độ!” Cố Mạc dùng sức xoa xoa hai gò má của Tiếu Nhiễm. “Nhưng đối với những người sinh ra ở thành phố A như chúng ta, như vậy vẫn là lạnh!”
“Đúng vậy! Chính là thế. Cảm giác lạnh lẽo, chỉ muốn trốn trong nhà thôi!” Tiếu Nhiễm đồng ý gật đầu.
“Cũng may là em quyết định đăng ký trường đại học F. Nếu đăng ký đại Q thì sao có thể sống sót qua mùa đông lạnh lẽo như thế này chứ?” Cố Mạc ôm chặt Tiếu Nhiễm, nhẹ nhàng nhéo cái mũi đã đông lạnh của cô.
“Chỉ cần anh ở bên cạnh, em sẽ không sợ lạnh nữa!” Tiếu Nhiễm ôm chặt hông Cố Mạc, cười nói.
Lynda cô đơn, hâm mộ nhìn hai người, cười tự giễu: “Tên cọc gỗ Trịnh Húc kia sao còn chưa tới chứ?”
“Chị Lynda, chị nhớ trợ lý Trịnh sao?” Tiếu Nhiễm nghịch ngợm hỏi han.bạn nào muốn đọc trước chương liên hệ :
“Hai người quá đả kích phụ nữ độc thân như tôi mà!” Lynda bất mãn kháng nghị. Cố Mạc và Tiếu Nhiễm quá ngọt ngào khiến cho người khác rất hâm mộ. Đột nhiên cô ấy rất nhớ Trịnh Húc. Từ trước đến giờ cô ấy cho rằng bản thân không phải là người bám dính lấy đàn ông.
“Chú à, anh mau ra lệnh để trợ lý Trịnh bay qua đây đi!” Tiếu Nhiễm giữ chặt áo khoác của Cố Mạc, nghịch ngợm nói.
“Sau khi giải quyết xong việc ở thành phố A, cậu ấy sẽ tự biết mà bay đến đây!” Cố Mạc cười nói, “Lynda, Trịnh Húc là người đàn ông tốt, nếu cảm thấy được thì gả đi. Nghe nói cậu ấy đã cầu hôn cô không dưới 50 lần rồi!”
“Hai người tụi tôi mới bao lâu chứ? Ngày nào anh ấy cầu hôn mà không ngại phiền sao?” Lynda có vẻ bất mãn nhưng khóe môi lại nở nụ cười hạnh phúc.
Tiểu Mạc đột nhiên nhìn thấy một người không nên xuất hiện, nghịch ngợm nói với Lynda, “Trợ lý Trịnh đúng thật là một nam nhân đầy nghị lực! Chị Lynda, khi trợ lý Trịnh cầu hôn đủ 108 lần thì chị đồng ý đi!”
“Không!” Lynda cười trả lời. Nếu Trịnh Húc biết chỉ cần cầu hôn 108 lần có thể thành công thì ngày nào anh ấy cũng cầu hôn 10 lần cho xem. “Chị còn muốn khảo nghiệm anh ấy!”
“108 lần còn không đủ sao? Em còn muốn khảo nghiệm anh cái gì chứ?” Không biết từ lúc nào Trịnh Húc đã đứng đằng sau Lynda, nhàn nhạt hỏi lại.
Đột nhiên nghe thấy giọng của Trịnh Húc, Lynda trừng to mắt. Xoay người, khi xác nhận đúng là Trịnh Húc, cô ấy lập tức vui vẻ nhào vào lòng anh ấy: “Sao anh lại tới?”
“Nhớ em nên vội vàng thu xếp công việc!” Giọng nói của Trịnh Húc khàn khàn. Anh ấy ôm chặt lấy Lynda, cảm nhật sự nhiệt tình của cô ấy khiến cho Trịnh Húc cảm thấy hạnh phúc.
“Trợ lý Trịnh, đằng sau anh chính là khách sạn đó! Nếu anh không vội thì có thể về khách sạn XX với chúng tôi!” Tiếu Nhiễm nghịch ngợm nói.
Trịnh Húc xấu hổ khụ khụ hai tiếng.
Câu nói của Tiếu Nhiễm khiến anh ấy không biết phải trả lời như thế nào cho đúng.
Nói không gấp gáp thì chứng tỏ anh không gấp rút, chẳng phải là không để ý đến Lynda sao? Còn nếu nói gấp gáp thì. . . . . .
“Không được phép bắt nạt người thật thà! Cố tổng, anh mau dẫn bà xã anh đi chỗ khác đi!” Lynda chống nạnh, bất mãn ra lệnh với Cố Mạc.
“8 giờ tối nay, quán bar XX!” Cố Mạc cười nhạt, nhìn đồng hồ một chút, tính toán khoảng thời gian rảnh giành cho Trịnh Húc và Lynda ở bên cạnh nhau.
“Ok!” Lynda nắm tay Trịnh Húc, đón taxi bên đường.