Không còn nghe thấy tiếng ồn ào nữa, Tiếu Bằng Trình lúc này mới thở dài nhẹ nhỏm một hơi, xoay người trở lại phòng mình.
Giường lún xuống khiến Dương Nguyệt Quyên tĩnh lại. Bà ta mơ mơ màng màng nhìn thoáng qua Tiếu Bằng Trình, nhìn thấy trên người ông vẫn là bộ đồ ngủ, liền bất mãn hỏi: “Hơn nữa đêm ông không ngủ được, có phải lại chạy đi đắp chăn cho tiểu Nhiễm không?.”
“Được rồi, bà ngủ đi!” Tiếu Bằng Trình dựa vào đầu giường, lạnh lùng nói.
Dương Nguyệt Quyên căm tức nheo nheo đôi mắt đẹp.
Bà ta trăm phương nghìn kế gả cho ông, cũng không muốn bị khinh bỉ. Bà đích thực là muốn hưởng vinh hoa, sủng ái của ông. Nhưng ông ngay cả tiền tiêu vặt cũng không cho bà ta chứ đừng nói đến việc sủng ái. Như vậy hôm nhân của bà có ý nghĩa gì đây?
Không được!
Bà không thể để cho Tiếu Bằng Trình ném hai mẹ con bà vào lãnh cung được.
Bà muốn thay đổi chiến lượt, không thể cùng ông mặt lạnh đối diện như vậy.
Bà leo lên trên người Tiếu Bằng Trình, tay áo dò phía dưới, quyến rũ hôn yết hầu của ông.
Tiếu Bằng Trình một tay đẩy Dương Nguyệt Quyên ra, một bên nghiêm mặt hỏi:“ Bà muốn làm gì?”
“Là ông nói tôi ngủ. Bằng Trình, tôi muốn ngủ cùng ông! ông đã lâu không có chạm vào tôi rồi!“. Dương Nguyệt Quyên như con rắn cuốn lấy Tiếu Bằng Trình.
Tiếu Bằng Trình gàm nhẹ một tiếng đạp Dương Nguyện Quyên sang một bên, hừ lạnh, không chút lưu luyến nào rời đi.
Dương Nguyệt Quyên tức giận đấm niệm giường, ánh mắt tràn ngập oán độc.
Mặc kệ bà làm cái gì, thì cũng không thể là người duy nhất trong lòng Tiếu Bằng Trình. Ông chưa bao giờ thôi tưởng niệm vợ cũ.
Bà không cam lòng!
...........
Tiểu Nhiễm ghé vào ngực Cố Mạc, nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường, lưu luyếnkhông rời nói:“ Anh cần phải đi!”
Cố Mạc hiểu ý của Tiểu Nhiễm.
Nếu anh không trở lại bệnh viện, vạn nhất bác giá tỉnh lại phát hiện anh vụng trộm chạy đi, sợ là sẽ lại cãi nhau ầm ỹ với anh.
Bác gái vừa làm xong phẫu thuật không lâu, tâm tình không thể bị kích thích, vì để cho hai người thoải mái yêu nhau, anh nhất định phải vệ tốt bác gái.
“Tối mai anh lại tới nữa!” Cố Mạc hôn một chút lên môi tiểu Nhiễm, lưu luyến nói.
“Không cần qua đây nữa! ngày mai em sẽ không gặp anh!” tiểu Nhiễm đẩy Cố Mạc ra, kiêu ngạo ngẩn khuôn mặt nhỏ nhắn lên.
“Vẫn còn tức giận?” Cố Mạc quay mặt cô qua, không yên bất an hỏi lại.
“Tức giận! rất tức giận! “ Tiểu Nhiễm nhìn Cố Mạc “Anh cũng chưa từng theo đuổi em, em lại bị anh...bị anh...Không cho anh gặp em! Trừ phi em đáp ứng tha thứ cho anh!”
Cố Mạc hé môi mỏng à lên một tiếng “ Nha đầu, theo đuổi em cũng được, còn vấn đề sau có thể thương lượng không? chúng ta là vợ chồng mà!”
“Hôn lễ còn chưa có cử hành, ba em ở trước mặt mọi người tuyên bố hủy bỏ hôn lễ. Cho nên không tính là vợ chồng!” Tiểu Nhiễm lạnh lùng hừ một tiếng.
“Quyển sổ hồng kia cũng không phải là giả. Làm sao lại tính là không phải vợ chồng?” Cố Mạc dùng lực ôm Tiếu Nhiễm, vẻ mặt bất lực nói: “ Nha đầu, ầm ĩ thì ầm ĩ, nhưng chúng ta vẫn luôn là vợ chồng!”
“Em cũng chưa nói không là được. Nhưng nếu trong khoản thời gian anh theo đuổi em, em lại yêu người khác. Quyển sổ kia cũng trở nên vô dụng, em sẽ ly hôn với anh!” Tiếu Nhiễm đẩy Cố Mạc ra, khuôn mặt nhỏ nhắn ngẩn lên nói.
“Anh sẽ không cho em yêu người khác!” Cố Mạc dùng sưc nhéo nhéo cái mũi thon của Tiếu Nhiễm, bá đạo nói.
“Anh muốn theo đuổi em như thế nào? kỹ thuật không tốt thì em sẽ thay lòng đổi dạ a...!” Tiếu Nhiễm cười nói.
“Chờ anhtrở về sẽ lên kế hoạch chi tiết.” Cố Mạc cười cười, đặt lên môi Tiếu Nhiễm một nụ hôn, sau đó anh đứng dậy mặc quần áo.
“Mấy ngày nay anh ở bệnh viện cùng bác gái đi.” Tiếu Nhiễm quấn chăn ngồi xuống, hiểu chuyện nói.
Nếu anh đã đáp ứng hẹn 7 ngày, anh nên hết lòng tuân thủ lời hứa.
Vạn nhất bác gái gặp được anh vụng trộm chạy đến gặp cô, nhất định lại xảy ra chuyện lớn.
Cố Mạc sau khi mặc quần áo tử tế, lại hôn một vòng nữa lên môi Tiếu Nhiễm: “sáu ngày sau anh đón em về nhà!.”
Nói xong Cố Mạc liền vội vã rời đi.