Sa Vào Trêu Ghẹo Vợ Yêu: Tổng Giám Đốc Vô Cùng Cưng Chiều

Chương 506: Chương 506: Sao không thấy cậu thương tâm




Chương 507: Sao không thấy cậu thương tâm

Editor: Xẩm Xẩm

“Mình đưa cậu đến phòng y tế.” Ninh Hạo đi qua Hạ Minh đẩy ngã xuống đất, đỡ lấy Vương Giai Tuệ.

Vương Giai Tuệ nhìn thoáng qua Hạ Minh, nhàn nhạt lắc đầu: “Thôi, vết thương trên người mình vừa thấy đã biết là do đánh nhau, nhỡ đâu trường học truy ra... lớp trưởng, cậu xin chủ nhiệm nghỉ bệnh giúp mình, mình về nhà nằm một lát là được.”

“Mình đưa cậu đến bệnh viện.” Ninh Hạo kiên trì nói.

Hạ Minh nhìn thấy Ninh Hạo che chở cho Vương Giai Tuệ, ghen tỵ nắm chặt quả đấm.

Ninh Hạo đối với Tiếu Nhiễm là thanh mai trúc mã còn chưa tính, vậy mà đối với người không có quan hệ gì như Vương Giai Tuệ cũng săn sóc như thế, nhưng anh lại đối với mình vô cùng lạnh lùng.

Cô rất hận!

Lúc chuông kêu vào lớp, Tiếu Nhiễm thấy Ninh Hạo còn chưa tới, có chút lo lắng. quanh năm suốt tháng Ninh Hạo cũng rất ít khi cảm mạo, xin phép lại càng hiếm. Trừ khi có chuyện khẩn cấp đặc biệt, nếu không cậu ấy sẽ không nghỉ.

Rốt cục là có chuyện gì xảy ra rồi?

Ngay lúc cô đang lo lắng liền có người xì xào bàn tán.

“Hôm nay lớp trưởng và Vương Giai Tuệ đều không tới.”

“Mình thấy hai người họ cầm tay nhau đi ra khỏi trường học, gọi xe taxi tới, các bạn thử nói xem họ có quan hệ gì nào?”

Hạ Minh nhìn thấy lưng Tiếu Nhiễm cứng ngắc liền lạnh lùng nở nụ cười: “Còn có thể là quan hệ gì? Hai người bọn họ chắc là một đôi.”

“Không phải lớp trưởng thích Tiếu Nhiễm sao?”

“Người không biết di tình biệt luyến sao?” Hạ Minh cao giọng trào phúng nói.

Ninh Hạo dám đối với cô như thế, cô liền cố gắng phá hoại quan hệ của anh và Tiếu Nhiễm.

“Cũng đúng, Tiếu Nhiễm đã kết hôn, Ninh Hạo cũng không thể là Tiểu tam cả đời.” Có người nửa đùa nửa thật nói.

Tiếu Nhiễm nhíu mày, hồ nghi cắn môi.

Nếu Ninh Hạo và Vương Giai Tuệ yêu nhau, trái lại lại là chuyện tốt. nhưng nếu như không phải, chuyện đó có vẻ nghiêm trọng rồi.

Cô yên lặng cầu nguyện trong lòng, hy vọng Ninh Hạo bình an vô sự.

Ngay lúc cô lo lắng Ninh Hạo, điện thoại đột nhiên truyền đến tin nhắn.

Cô nhanh chóng cúi đầu, lấy điện thoại ra xem.

“Tiếu Nhiễm, Vương Giai Tuệ đau bụng, mình đưa cậu ấy đi bệnh viện. Cậu xin nghỉ với giáo viên giúp mình nhé.”

Nhìn thấy tin nhắn của Ninh Hạo, Tiếu Nhiễm mới hết thấp thỏm, không phải Ninh Hạo là được: “Chăm sóc Giai Tuệ cho tốt.”

Sau khi gửi tin nhắn qua, Tiếu Nhiễm mới thật sự nghe giảng bài.

Sau khi tan học, cô lập tức chạy đến văn phòng, xin phép chủ nhiệm.

Sau khi làm xong chuyện Ninh Hạo giao cho, tâm tình cô thoải mái trở lại phòng học.

“Tiếu Nhiễm, lớp trưởng đã di tình biệt luyến, sao cậu không thấy thương tâm?” Hạ Minh mỉa mai hỏi.

“Bạn Hạ Minh, tôi đã nói bao nhiêu lần với bạn, tôi và Ninh Hạo chỉ là bạn học. Đối với chuyện tình cảm của cậu ấy, tôi không có quyền can thiệp. Nếu hai người họ thật sự yêu nhau, tôi sẽ chúc phúc.” Tiếu Nhiễm kiêu ngạo liếc mắt nhìn Hạ minh một cái, lấy sách tiếng Anh ra, bắt đầu chuẩn bị đi học.

Hạ Minh không chiếm được ưu đãi, tức giận đến cắn răng.

Ninh Hạo kiểm tra cho Vương Giai Tuệ xong, khi biết kết quả, Vương Giai Tuệ nói với Ninh Hạo: “Lớp trưởng, Hạ Minh chết cũng không chịu hối cải, mình không còn cách nào khác. Hai chúng ta cũng đang ở bệnh viện, mình sợ cô ấy sẽ thừa dip này gây bất lợi cho Tiếu Nhiễm.”

Ninh Hạo vừa nghe được Vương Giai Tuệ nói, cau chặt mày: “Đừng lo lắng, sức khỏe của cậu quan trọng hơn, Hạ Minh sẽ không ngoan độc như thế.”

“Cậu không hiểu cô ấy rồi.” Vương Giai Tuệ thở dài: “Chuyện gì cô ấy cũng làm được, mình thật sự hổ thẹn, vậy mà kết bạn với loại con gái lòng dạ rắn rết như thế.”

“Không sao, ai cũng có thể mắc sai lầm, có thể thay đổi là tốt rồi.” Ninh Hạo khuyên nhủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.