Chương 697: Thăm dò
Editor: Xẩm Xẩm
Cố mẠC ngồi ở sau sân bay, nhìn ra bên ngoài cửa sổ ngắm máy bay lên xuống, suy nghĩ bay xa.
Thương nhân trọng lợi khinh biệt ly.
Đây là hình vẽ chân thật về con người anh.
Cho dù anh nghĩ muốn giữ Tiếu Nhiễm ở bên ngoài, cũng không có cách nào.
May mà, ngày đó cô thi xong thì anh liền trở lại rồi.
Ngay lúc anh muốn gọi điện thoại cho Tiếu Nhiễm, đột nhiên nhận được điện thoại của Ưng Mẫn gọi đến. Anh nhíu mi, suy tư vài giây, mới trầm mặt: “Anh là Cố Mạc.”
“Cố Mạc, gần đây anh bận gì sao?” Âm thanh của Ưng Mẫn có chút thật cẩn thận.
“Bận công việc.” Cố Mạc xa cách nói.
“Hiện giờ anh có rảnh không? Em muốn nghiên cứu phương án trị liệu cho phu nhân Tưởng với anh.” Ưng Mẫn cẩn thận hỏi han.
“Phương án trị liệu của bác gái không phải giao cho em sao? Tạm thời không có gì sửa chữa cả, anh đang ở sân bay.” Cố Mạc không cảm xúc nói.
Chẳng lẽ Ưng Mẫn nhìn thấy hôn nhân của anh và Tiếu Nhiễm có trở ngại, lại chưa từ bỏ ý định rồi sao?
Gần đây số lần cô quấy rầy anh nhiều hơn vài lần so với khoảng thời gian lúc trước.
“Anh... đi chơi với Tiếu Nhiễm.” Âm thanh của Ưng Mẫn có chút mất mác.
“Đi công tác.” Cố Mạc trả lời ngắn gọn.
“Thật ra anh cũng nên mang cô ấy đi ra ngoài nói chuyện giải sầu.” Ưng Mẫn quan tâm cười nói: “Phu nhân Tưởng không thể lại dùng cái chết uy hiếp hai người chia tay, anh không cần sợ bà ấy như thế.”
“Đây là chuyện anh nên quan tâm. Máy bay phải cất cánh rồi, cúp máy.” Cố Mạc nói xong liền cúp điện thoại.
Ưng Mẫn thăm dò khiến tâm tình anh thêm trầm trọng.
Anh không muốn mất đi người bạn này, dù sao hai bên trưởng bối đều biết nhau.
Ưng Mẫn ở đầu bên kia nắm chặt di động, mất mác cắn môi.
Cô Mạc còn lạnh lùng với cô hơn so với trong quá khứ.
Tiếu Nhiễm tốt như vậy sao?
Thế nhưng chỉ là một người phụ nữ ngực to ngốc nghếch.
Theo ý cô, Tiếu Nhiễm không đúng tý nào.
Nhưng Cố Mạc lại cứ bị mê hoặc bởi cô bé nhỏ này.
Cô thật sự không cam lòng.
Đôi mắt trong veo giấu sau kính cận hiện lên chút âm u, giống như trên bầu trời trong xanh xuất hiện một đám mây đen, nháy mắt đã che đi toàn bộ ánh sáng.
“Ưng Mẫn, Cố Mạc nói thế nào.” Phu nhân Tưởng lập tức khẩn trương hỏi han.
“Anh ấy đang ở sân bay, không rảnh qua đây.” Ưng Mẫn bất đắc dĩ nhấp môi dưới. Cố Mạc không đến, cô cũng không có tâm tình ứng phó với một người điên. Thu dọn này nọ, cô liền muốn đứng dậy rời đi.
Phu nhân Tưởng giữ chặt tay cô, thần kinh hỏi han: “Sân bay? Có phải bay cùng Tiếu Nhiễm không.”
Ưng Mẫn lắc đầu: “Không trấn an được bác, tạm thời anh ấy còn không dám trắng trợn đi du lịch cùng Tiếu Nhiễm đâu.”
“Tôi tuyệt đối không đồng ý cậu ta cưới người đã hại chết Y Nhiên! Tuyệt đối không.” Phu nhân Tưởng âm ngoan nheo mắt lại, cười lạnh: “Tôi và Tiếu Nhiễm, chỉ có thể sống một người!”
Đáy mắt Ưng Mẫn xẹt qua một tia vui sướng. nhưng là cô vẫn không cảm xúc khuyên nhủ: “Phu nhân Tưởng, Tội của Tiếu Nhiễm không nên chết, các người nên sống tốt, như vậy Cố Mạc mới an tâm.”
“Cố Mạc đã sớm không quan tâm đến sống chết của tôi rồi.” Đột nhiên Phu nhân Tưởng thần kinh rống to: “Nếu như ngay cả cái chết của tôi cũng không thể ngăn cản cậu ta, tôi sẽ để Tiếu Nhiễm chết cùng với tôi!”
Nói xong, phu nhân Tưởng ngửa đầu cười to, tiếng cười réo rắt thảm thiết, bi thương.
“Nếu người muốn như vậy, cháu sẽ không hợp tác với bác nữa. Cố Mạc không có ở trên người cháu.” Ưng Mẫn ưu thương thở dài.
“Bác sĩ Ưng, cháu đừng khổ sở! Trái tim của cậu ta không ở trên người cháu, bác sẽ buộc cậu ta phải ở đây, bác đồng ý cháu, không lôi kéo Tiếu Nhiễm cùng chết, phải từ từ hành hạ cô ta!” Phu nhân Tưởng thần kinh nói.
“như vậy mới tốt, giết người không phải mục đích của chúng ta.” Ưng Mẫn tao nhã cười nói.
Bác sĩ Vương đi vào phòng ngủ, nhìn thấy Phu nhân Tưởng và Ưng Mẫn cười đến cực kỳ quỷ dị, ông cau mày hỏi: “Phu nhân có chuyện gì thế?”
“Bác sĩ Ưng đến thăm tôi, tôi rất cao hứng.” Phu nhân Tưởng lập tức giải thích.