Dương Nguyệt Quyên đợi Tiếu Bằng Trình ngủ trưa rồi liền chạy
xuống dưới lầu, bảo người giúp việc rời đi, lén gọi một cuộc điện
thoại:”Lão Lý, chuyện kia ông làm đến đâu rồi?”
“Dương tổng, đối phương đã tra ra vấn đề sản xuất của chúng ra, muốn năm mươi vạn mới đồng ý đàm phán riêng.”
“Năm mươi vạn? Một cái mạng hèn mà cũng đáng năm mươi vạn?” Dương Nguyệt
Quyên căm tức gầm nhẹ. “Ông nói cho bọn họ biết, nhiều nhất là hai mươi
vạn! Nhiều hơn một đồng cũng không có!”
“Được được, tôi sẽ đàm phán với người nhà.”
“Chuyện này mà không giải quyết xong thì ông hãy từ chức đi!” Dương Nguyệt
Quyên lạnh lùng uy hiếp nói. Sau khi để điện thoại xuống, bà tức giận
quăng lên sô pha:”Quá tham lam rồi! Mở miệng đã đòi năm mươi vạn. Cái
tiểu trấn đó cả đời cũng không kiếm được năm mươi vạn.”
Lúc bà đang phẫn nộ không thôi thì Tiếu Lạc gọi tới. Bà lập tức kìm lửa giận, nghe máy.
“Mẹ. Ninh Hạo không để ý đến con.”
“Ngay cả một thằng con trai cũng không làm gì được, con còn là con của mẹ sao?” Dương Nguyệt Quyên quở trách nói.
“Còn không phải là tại Tiếu Nhiễm sao? Chị ta không cho phép con tiếp cận
Ninh Hạo.” Tiếc Lạc oán hận, kể hết những chuyện đã xảy ra trong hai
ngày qua cho Dương Nguyệt Quyên,”Con sắp làm cho chị ta tức điên lên.
Bản thân chị ta đã chiếm được Cố Mạc mà còn không cho Ninh Hạo có bạn
gái.”
“Con cũng quá vội vàng rồi!”
“Con
chỉ là quá tức giận thôi! Lúc ấy không nghĩ nhiều, đẩy chị ta xuống cho
chị ta uống mấy ngụm nước. Không phải con cũng cố tình rơi xuống nước
sao? Bọn họ dù có nghi ngờ cũng không có bằng chứng để chất vấn con.”
“Con bé Tiếu Nhiễm kia tâm cơ cũng không vừa, không chừng cũng đã sớm đoán
ra. Con phải nghĩ cách thay đổi hình tượng của mình.” Dương Nguyệt Quyên nhíu mi, còn suy nghĩ cẩn thận.
“Thay đổi như thế nào?”
“Con nên…..” Dương Nguyệt Quyên lặng lẽ nói cho Tiếu Lạc nghe kế hoạch của mình.
“Mẹ, con yêu mẹ đến chết mất!” Tiếu Lạc nghe xong, vui mừng hô lớn.
“Mẹ con trải đời hơn con rất nhiều! Nếu không phải kế hoạch của mẹ cao
thâm, giờ này con vẫn không thể có cơ hội gặp cha con.” Dương Nguyệt
Quyên âm hiểm nở nụ cười.
“Con biết! Tất cả những gì con có đều là mẹ mang lại!” Tiếu Lạc liên tuc gửi hơn mười cái hôn gió.
Dương Nguyệt Quyên kiêu ngạo cười rộ lên.
…..
Tiếu Nhiễm nằm trên lưng Cố Mạc, nhìn thấy con chó nhỏ ven đường, liền nói
nhẹ vào tai Cố Mạc:”Chú, bên kia có con chó rất đáng yêu, em muốn ôm
nó.”
“Không được! Chó hoang trên người có rất nhiều vi
khuẩn.” Cố Mạc lạnh lùng từ chối yêu cầu của Tiếu Nhiễm, tiếp tục đi về
phía khách sạn.
“Không giống cho hoang mà!” Tiếu Nhiễm
quay đầu, lưu luyến bộ lông rất đẹp của chó Maltese, chỉ muốn nhảy xuống khỏi lưng Cố Mạc rồi chạy đến ôm chặt.”Em thấy lông của nó rất trắng
trẻo sạch sẽ giống như được chăm sóc cẩn thận.”
“Nó sẽ cắn em đấy.” Cố Mạc lạnh lùng trả lời.
“Chú, không phải anh sợ chó đấy chứ?” Tiếu Nhiễm đột nhiên hỏi.
Nhà của anh đừng nói là chó, ngay một con mèo cũng không có.
Hay anh không thích động vật nhỏ?
“Sao em lại nói thế?” Cố Mạc bình tĩnh hỏi lại.
“Anh không sợ chó thì tại sao không cho em ôm nó?” Tiếu Nhiễm rất yêu giống
chó Maltese, khẽ cười hỏi.”Anh xem nó có đáng yêu không? Lông trắng thật dài!”
“Có thể ôm nó, trở về tự tắm rửa đi!” Cố Mạc dừng bước, xoay người nhìn thoáng qua con chó nhỏ bên đường.
“Ok, em cam đoan đến móng tay cũng kỳ cọ thật kỹ.” Tiếu Nhiễm giơ hai tay nhỏ bé, cười hưng phấn nói.
Nhìn thấy Tiếu Nhiễm tươi cười, Cố Mạc mặt luôn nghiêm nghị cũng xuất hiện ý cười.