Sa Vào Trêu Ghẹo Vợ Yêu: Tổng Giám Đốc Vô Cùng Cưng Chiều

Chương 344: Chương 344: Toàn Lo Sợ Không Đâu




Tiếu Nhiễm nghe Cố Mạc giải thích, lập tức lộ ra nụ cười rực rỡ.

Đúng là toàn lo sợ không đâu.

Cô lập tức ôm cổ Cố Mạc, hưng phấn mà thưởng cho anh một cái hôn:”Chú, cảm ơn anh!”

“Anh cũng không nói không trả thù Tiếu Bằng Trình!” Gương mặt nghiêm nghị của Cố Mạc lộ ra sự lạnh lẽo, thực ra vì nụ cười và cái hôn của cô mà bắt đầu thả lỏng.

“Em tin anh sẽ không nham hiểm như vậy.” Tiếu Nhiễm vui vẻ cười nói. Nửa tháng trước trước khi Cố Mạc rời đi có để lại cho cô chi phiếu 2 triệu, để cô giúp ba vượt qua ải khó khăn. Anh làm sao có thể vừa dùng tiền hỗ trợ vừa vội vàng trả thù ba? Cô là vì thương tâm, choáng váng.

“Sao em biết?” Cố Mạc lạnh lùng hừ một tiếng.

Tiếu Nhiễm kiễng mũi chân, vừa hôn Cố Mạc thêm một chút vừa nói:”Biết chứ! Chú rất đáng yêu!”

“Nếu em lại hôn nữa, anh sẽ khiến cho em…” Cố Mạc đột nhiên ôm Tiếu Nhiễm, phun ra hai chữ tràn ngập uy hiếp bên tai cô.

Tiếu Nhiễm lập tức đỏ bừng mặt lui về phía sau.

Cố Mạc vốn không cho cô cơ hội thối lui, kéo cánh tay cô, ôm hông cô thật chặt.

“Cái này….em mới chỉ hôn một chút…em phải…em phải….lại đi ngủ một lát…” Tiếu Nhiễm ôm cái trán, làm bộ yếu ớt nói.

Bản lĩnh diễn xuất của cô không đủ, Cố Mạc hoàn toàn không tin lời cô. Một tay ôm lấy cô đặt lên trên bàn, bá đạo nâng mặt cô hôn lên cuồng nhiệt, mãnh liệt như hải triều nhấn chìm Tiếu Nhiễm. Cô chỉ có thể vô lực rúc vào lòng anh, bị động bởi sự xâm lượt của anh.

Lúc Cố Mạc đang hôn tới động mạnh trên cổ thì cô ngửa đầu ra sau, chịu không nổi bật cười khanh khách:”Chú….anh nên…nên cạo râu…”

“Ngứa?” Cố Mạc hài lòng khẽ cắn lên làn da mịn màng của cô.

“Ngứa…rất ngứa…” Cơ thể của Tiếu Nhiễm càng ngửa về phía sau, khó khăn né tránh nụ hôn của Cố Mạc.

Cố Mạc nhìn mái tóc đen của Tiếu Nhiễm hòa vào màu đỏ thắm của mặt bàn gỗ cây tử đàn ánh mắt sáng bừng. Giọng anh thô cứng nói:”Thật muốn đặt em trên bàn, hung hăng yêu một lúc.”

“Chú, phải kiềm chế!” Tiếu Nhiễm cười bướng bỉnh trấn an Cố Mạc.

Trên đời này có một loại việc làm cho người ta hận đến nghiến răng nghiến lợi cũng không dám làm tổn hại gì, chính là việc có người đẹp trong lòng mà không ăn được.

Cố Mạc cắn chặt hàm răng, oán hận nói:”Vui sướng khi người khác gặp họa sao?”

Tiếu Nhiễm tỏ ra vô tội nói:”Đâu có?”

Cố Mạc một tay kéo Tiếu Nhiễm vào lòng, áp mặt cô vào ngực:”Chờ xem! Xem anh sẽ trừng trị em như thế nào!”

“Ngày kia em về nhà mẹ đẻ!” Tiếu Nhiễm ở trong lòng khẽ cười nói. Cô làm sao có thể ngoan ngoãn chờ bị anh trừng trị được?

Anh nhất thời nghẹn họng, hận không thể trừng trị cô ba ngày ba đêm không xuống giường được.

“Vậy thì cùng về!” Cố Mạc gác cằm lên đỉnh đầu Tiếu Nhiễm, dường như một chút cũng không để ý chuyện Tiếu Nhiễm về nhà mẹ đẻ, sẽ cố chịu đựng. Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của cô, anh cúi đầu, mê hoặc cười nói:”Anh còn chưa xem phòng ngủ của em. Ôm em ỏ trên chiếc giường em đã ngủ mười tám năm, cảm giác nhất định rất tuyệt!”

“Em không muốn nghe! Em không muốn nghe!” Tiếu Nhiễm thẹn thùng che lỗ tai, hung hăng trừng mắt nhìn Cố Mạc. Anh càng ngày càng tà ác. Ở trong nhà tắm còn chưa đủ sao? Còn muốn làm trên giường của cô! Nham hiểm! Quá nham hiểm!

“Anh sẽ bớt chút thời gian cùng em trở về…” Cố Mạc cười nói:”Cùng nhau ngủ.”

“Em không về nhà mẹ đẻ nữa!” Tiếu Nhiễm ra sức đẩy Cố Mạc ra, chạy như bay ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.