Sa Vào Trêu Ghẹo Vợ Yêu: Tổng Giám Đốc Vô Cùng Cưng Chiều

Chương 351: Chương 351: Tôi cảm thấy mình giống bệnh nhân tâm thần




Editor: Nhã Y Đình

Sau khi đưa tài liệu bí mật cho bộ phận liên quan, Trịnh Húc lái xe chở Lynda về công ty. Suốt đường đi, tâm trạng Lynda không được tốt, ánh mắt đều nhìn ra ngoài cửa sổ xe, giống như đang suy nghĩ điều gì.

“Buổi sáng cô tìm Cố tổng có việc gì quan trọng sao?” Trịnh Húc quan tâm hỏi.

Lynda lắc đầu: “Tôi muốn thử một chút Tiếu Nhiễm rốt cuộc có ma lực gì mà để Cố tổng bỏ nhà đi hẳn nửa tháng. Còn bây giờ lại khiến một người cuồng công việc như Cố tổng trong lúc bận rộn thế này mà nghỉ ngơi!”

“Cô thấy được gì rồi?” Trịnh Húc hỏi lại.

“Mồm miệng sắc bén, lại cực kỳ đáng yêu!” Lynda thở dài. Rốt cuộc cô ta cũng hiểu được tại sao Cố Mạc lại để ý Tiếu Nhiễm như vậy. Bởi vì cô đơn thuần lại đáng yêu. Cô ta cũng hiểu một việc cho dù bạn có giỏi giang như thế nào cũng vô ích, chỉ cần người đàn ông bạn yêu cũng yêu bạn thì những cái khác không đáng nhắc tới.

Trịnh Húc cười rộ lên. Anh ta vừa lại xe, vừa quay đầu nói với Lynda: “Cố tổng là người đàn ông có đầu óc, tất nhiên mắt nhìn người sẽ không kém rồi!”

“Trịnh Húc, tôi định xin nghỉ việc!” Lynda buồn bã nói.

Trịnh Húc giống như bị Lynda dọa sợ, lập tức dẫm phanh lại, đỗ xe ở ven đường: “Đang làm tốt, tại sao lại muốn nghỉ việc?”

“Tôi chưa buông được!” Lynda khổ sở nói, “Mỗi ngày đều ở bên cạnh người đàn ông mình yêu, lại bị coi thường, coi là không khí! Để làm được điều này phải mạnh mẽ biết nhường nào? Tôi cảm thấy tôi giống như bệnh nhân tâm thần, lại lén lút thăm dò hạnh phúc của người khác. Tôi cảm thấy thật sự không chịu nổi!”

“Đó là do cô quá cố chấp!” Trịnh Húc quan tâm, khuyên nhủ, “Có muốn tôi giới thiệu cho cô vài người bạn không?”

“Thôi khỏi!” Lynda lắc đầu từ chối. Nếu có thể yêu người khác, cô đã không còn độc thân đến bây giờ. Có rất nhiều đàn ông theo đuổi: bạn học cũ, đồng hương, đối tác. . . . . . Nhưng cô ta chỉ quan tâm đến Cố Mạc, một lòng một dạ yêu anh. Cô ta cảm thấy bản thân cực kỳ ngốc nghếch.

“Bạn học tôi đều là nhân tài của đại học Q và đại học B đó. Tuy không thể ưu tú bằng Cố tổng nhưng cũng là nhân tài trong nhiều lĩnh vực. Cô không ngại thì gặp mặt đi, nói không chừng sẽ có kết quả!” Trịnh Húc cười nhạt.

“Ngay cả anh tôi cũng không thể động tâm thì người khác. . . . . . rất khó!” Lynda nhìn Trịnh Húc cười chua xót.

Trịnh Húc tuấn dật, sáng sủa cũng có thể coi là thanh niên tài tuấn cho nên cô không tin những nhân tài trong nhiều lĩnh vực kia có thể so sánh được với Trịnh Húc.

Cô ta cảm thấy trái tim mình thật sự đã chết, e rằng sẽ không còn yêu người khác được nữa.

“Vậy mà có thể nghe được một câu khen tôi từ trong miệng cô!” Trịnh Húc cười nhạt, nói.

“Vốn dĩ anh cực kỳ ưu tú! Không cần tôi khen làm gì!” Lynda quay đầu, cười tươi trêu chọc Trịnh Húc, “Từ khi nào trợ lý Trịnh của chúng ta lại khiêm tốn như vậy?”

“Không phải tôi khiêm tốn mà là rất khó nghe được từ miệng cô một câu khen ngợi người khác!” Trịnh Húc bình tĩnh nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Lynda, cười “Ánh mắt cô rất cao, người thường sao có thể lọt vào mắt cô chứ?”

“Kỳ thật không phải ánh mắt tôi cao. Mà hàng ngày được nhìn thấy cua Hoàng đế rồi nên những tôm tép nhãi nhép khác khiến tôi không còn cảm thấy ngon miệng!” Lynda cắn môi dưới, nói: “Cho nên tôi phải nghỉ việc!”

“Tôi cảm thấy nghỉ việc không giải quyết được vấn đề. Không thể ăn cua Hoàng Đế thì cô thử ăn mấy loại tôm tép nhãi nhép kia đi. Nói không chừng sẽ có thứ hợp khẩu vị cô!” Trịnh Húc trệu chọc cô ta.

“Đây là anh đang khuyên tôi thử tình một đêm sao?” Lynda nhìn Trịnh Húc nhíu mày. Nếu mấy thứ tôm tép có thể hợp khẩu vị cô ta thì cô ta cũng không đến mức thống khô rnhw vậy.

“Trước khi kết hôn có thể giao lưu thì càng khiến cho hôn nhân ổn định hơn. Làm gì có ai ở thế kỉ 21 rồi mà vẫn giữ gìn cho đêm tân hôn chứ?” Trịnh Húc cười khởi động xe.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.