Chương 735: Tự trách
Editor: Nhã Y Đình
Tiếu Lạc cho rằng mẹ sẽ làm động thái gì nhưng không nghĩ tới mẹ dẫn cô ta đi làm spa. Ngâm mình trong nước ấm thả cánh hoa hồng, cái lạnh được xua tan đi không ít nhưng Tiếu Lạc không quên mục đích của mẹ con cô ta.
Cô ta hồ nghi thấp giọng hỏi: “Mẹ, chúng ta không làm gì sao?”
“Có chứ! Nhưng chưa phải lúc!” Dương Nguyệt Quyên nhắm mắt lại, hưởng thụ dựa vào cạnh bể, mỉa mai nhếch miệng.
“Mẹ đang tìm cơ hội sao?” Tiếu Lạc đột nhiên hiểu rõ.
“Không tìm cơ hội chẳng lẽ con định tự tìm chết sao? Ba con và Cố Mạc đều ở đây, chúng ta không thể làm gì. Chúng ta chỉ có thể nghĩ cách để bọn họ không ở bên nhau thôi!” Dương Nguyệt Quyên cười lạnh.
“Đúng vậy! Cố Mạc và Tiếu Nhiễm giống như trẻ sinh đôi, luôn như hình với bóng. Ngay cả lão già kia cũng luôn ở bên cạnh!” Tiếu Lạc đồng ý gật đầu một cái.
——
“Ba, sao ba lại quay lại?” Tiếu Nhiễm thấy ba vào phòng bệnh, bất mãn hỏi.
Buổi sáng, cô và Cố Mạc nói để ba và Trác Liệt về khách sạn nghỉ ngơi. Buổi chiều Cố Mạc sẽ mời y tá chăm sóc đặc biệt cho nên ở bệnh viện chỉ cần cô và Cố Mạc là đủ rồi. Không nghĩ rằng trời chưa tối, ba lại quay lại.
“Ở khách sạn, ba ngủ đến trưa, bây giờ cũng thoải mái rồi!” Tiếu Bằng Trình cười nói, “Cố Mạc đâu?”
“Anh ấy nói vừa rồi ông ngoại đã thoát khí nên đi mua ít cháo cho ông!” Tiếu Nhiễm lập tức trả lời, “Tình trạng ông ngoại cũng đỡ hơn nhiều, ba không cần lo lắng đâu!”
Tiếu Bằng Trình nhìn Hoắc Tra Bố nằm trên giường bệnh, cười vui vẻ, “Lần này cũng nhờ có Cố Mạc, nếu không nhờ nó thì chúng ta cũng không mời được hai vị chuyên gia giỏi như vậy!”
Y tá vừa đi đổ nước tiểu cho Hoắc Tra Bố về, nhìn thấy Tiếu Bằng Trình thì lễ phép cúi người.
“Đây là ba em! Ba, đây là chị Lâm – y tá chăm sóc đặc biệt mà Cố Mạc đã mời về. Có chị Lâm ở đây, con ngồi nói chuyện phiếm với ông ngoại cả chiều đó!” Tiếu Nhiễm nắm lấy tay ba, kéo ông ngồi xuống ghết sô pha.
“Cho nên con thỏa sức nói chuyện với ông ngoại đúng không?” Tiếu Bằng Trình cười ha ha.
“Ba đừng cười con nữa!” Tiếu Nhiễm xấu hổ xoa xoa gáy. Có lẽ mười mấy năm không hề biết nhau, cô có rất nhiều chuyện muốn nói với ông ngoại, quá hưng phấn đến mức quên ông ngoại là bệnh nhân, nói chuyện không ngừng.
Tiếu Bằng Trình xoa đầu con gái, yêu chiều nói: “Thấy ông ngoại thích con như vậy, ba rất vui. Là lỗi của ba khiến con mất đi tình thương của mẹ và ông ngoại!”
“Ba, nếu mẹ biết ba hối hận như vậy, nhất định sẽ tha thứ cho ba! Hơn nữa, bệnh tim của mẹ tái phát, ba cũng đừng tự trách vì cái chết của mẹ!” Tiếu Nhiễm vội vàng an ủi ba.
“Nhưng mà nếu ba có thể quan tâm bà ấy nhiều hơn, có lẽ bà ấy sẽ không chết!” Tiếu Bằng Trình nặng nề nói.
Lúc này, Hoắc Tra Bố đã tỉnh lại, lẳng lặng nghe Tiếu Bằng Trình nói xong, khẽ thởi dài: “An Ba mắc bệnh tim là do di truyền từ mẹ con bé. Bình thường nó có thể sống khỏe mạnh nhưng một khi đã phát tác sẽ bị mất mạng. Đây cũng là lý do lúc trước ba không chịu để con dẫn con bé đi! Khi An Ba ở trong tầm mắt của ba, ba mới cảm thấy yên tâm!”
“Ba, ba tỉnh rồi ạ?” Tiếu Bằng Trình nghe thấy tiếng của ông cụ, lập tức quan tâm hỏi han.
Chị Lâm thấy vậy, vội vàng nâng giường lên để Hoắc Tra Bố có thể nửa nằm nửa ngồi trên giường.
Hoắc Tra Bố cảm khái nói: “Qua nhiều năm như vậy, con có thể còn nhớ đến nó, ba đoán chắc con cũng yêu nó. Năm đó, chúng ta nên bình tĩnh nói chuyện chứ không phải đoạn tuyệt quan hệ ngay lập tức như vậy!”
“Ba, ba không cần nói đỡ cho con! Lỗi lầm của con không đáng được tha thứ!” Tiếu Bằng Trình tự trách nói.
Nhìn thấy ông ngoại đã tha thứ cho ba, Tiếu Nhiễm vui vẻ, cười thoải mái.