Sa Vào Trêu Ghẹo Vợ Yêu: Tổng Giám Đốc Vô Cùng Cưng Chiều

Chương 690: Chương 690: Vào nhiều rồi còn bày đặt!




Chương 691: Vào nhiều rồi còn bày đặt!

Editor: Nhã Y Đình

“Chẳng lẽ em không phải vì người đàn ông kia mới cảm thấy đau lòng mà tìm anh nói chuyện phiếm sao?” Cố Mạc để sổ ghi chép sang một bên, như nhìn thấu Cố Tương.

Cố Tương xua tay, “Anh nói linh tinh gì đó? Cố Tương em có tài có sắc, sao có thể buồn lòng vì đàn ông chứ? Chỉ có bọn họ buồn lòng vì em thôi!”

Cố Mạc vuốt đỉnh đầu Cố Tương, yêu chiều nói: “Trong tình yêu, yếu đuối một chút cũng không phải là chuyện xấu. Nhóc Tương à, kiêu ngạo không thể đổi có tình yêu được!”

“Nhưng mà anh cũng không thể chạy đến tòa thị chính thành phố B để đuổi theo đàn ông được!” Cố Tương ảo não nói.

Cô không biết Tần Viễn Chu đang ở đâu, chỉ biết nơi làm việc của anh ấy. Với địa vị của anh ấy thì cô cũng không thể nào tìm cách vô tình gặp mặt được.

“Em là nhà văn mà, đúng không?” Cố Mạc bắt đầu gợi ý cho Cố Tương.

“Vâng! Nhưng mà tác giả cũng không thể nào vào được cơ quan chính phủ nha!” Cố Tương nhíu mày, thở dài.

“Nhà văn phải có trải nghiệm thực tế mới có thể viết những tiểu thuyết đặc sắc được. Ví dụ như viết về những tiểu thuyết chính trị, em không có thực tế thì làm sao mà viết được chứ?” Cố Mạc nhíu mày nói với Cố Tương.

“Anh, em phát hiện anh mới đúng là bậc thầy trong chuyện tình cảm! Lần sau viết tiểu thuyết nếu gặp khó khăn gì em nhất định sẽ tìm anh!” Cố Tương cúi đầu hôn nhẹ lên má Cố Mạc, vui vẻ rời đi.

“Good luck!” Cố Mạc cười cổ vũ.

Cố Tương thò đầu vào, giơ tay ‘Ok’: “Thanks a lot!”

Thấy Cố Tương đóng cửa lại, Cố Mạc mới thay quần áo nằm lên giường.

Hôm nay, anh đã cất tất cả những đồ dùng liên quan đến Tưởng Y Nhiên vào nhà kho. Nếu cô ấy ở trên trời biết được liệu có trách anh hay không?

“Tưởng Y Nhiên, hi vọng em có thể thông cảm cho anh! Anh không có cách nào dùng cả một đời này để nhớ em!” Cố Mạc thở dài, nhắm mắt lại.

——

Sáng sớm, Vương Giai Tuệ bị tiếng chuông cửa dồn dập đánh thức, bất mãn cào cào tóc, nói vọng ra ngoài: “Nhà chúng tôi tháng này không nợ tiền nhà, không nợ tiền nước, tiền điện! Nếu bà muốn hạch sách gì thì bỏ ý định đi!”

“Sáng sớm là nóng tính như vậy sao?” Giọng nói của Cố Nhiên đầy vẻ trêu chọc từ ngoài cửa truyền vào.

Nghe được là giọng của Cố Nhiên, Vương Giai Tuệ kinh ngạc mở cửa. Thấy khuôn mặt mê người của anh đang tươi cười, cô căm tức rống to: “Sáng sớm anh không có chuyện gì làm sao? Chạy tới đây quấy rầy giấc ngủ của người khác!”

“Tôi đến đưa em đi học!” Cố Nhiên khó hiểu nhìn Vương Giai Tuệ. Thấy cô mặc một bộ áo ngủ bằng bông màu hồng nhạt, tóc tán loạn, trong lòng anh cảm thấy hoài nghi: “Tại sao em còn chưa đánh răng rửa mặt? Sắp muộn rồi!”

“Thứ bảy mà anh cũng phải đến trường sao?” Vương Giai Tuệ liếc mặt nhìn Cố Nhiên một cái, sau đó chống nạng đi vào trong.

Cố Nhiên bừng tỉnh. Anh giật tóc, cười ha ha: “Hôm qua anh phải tăng ca nên lú lẫn, không nhớ ra hôm nay là thứ bảy!”

“Không vào sao?” Vương Giai Tuệ xoay người, hung hãn trừng mắt nhìn Cố Nhiên.

Cố Nhiên khẩn trương đì vào, cười nói: “Không được sự đồng ý của em, anh sao dám vào nhà của con gái chứ?”

“Hừ, vào nhiều rồi còn bày đặt!” Vương Giai Tuệ bất mãn hừ một tiếng.

“Cái đó. . . . . . tôi chưa bao giờ vào nhà của con gái!” Cố Nhiên xấu hổ cười toét miệng. Tình sử phong lưu của anh đúng là một chướng ngại phiền toái mà.

“Đừng nói với tôi là anh thích chơi dã chiến! Tôi đi rửa mặt!” Vương Giai Tuệ nói xong thì đi vào nhà vệ sinh.

“Nhóc con miệng lưỡi sắc bén!” Cố Nhiên vừa nhếch miệng, nhỏ giọng oán hận.

“Không muốn gặp thì anh cứ cách xa tôi một chút, không ai ép buộc anh cả!” Vương Giai Tuệ ló đầu ra, vừa đánh răng vừa sẵng giọng nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.